Lúc này đầu óc của Nhan Nhã Tịnh hơi rối loạn, thế nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, cô vẫn nhạy bén ý thức được nguy hiểm.
Cô nhanh trí nở nụ cười lấy lòng Lưu Thiên Hàn: “Anh đẹp trai này, tất nhiên là chòng ghẹo anh rồi! Em chỉ hứng thú với trai đẹp thôi, anh đẹp trai như vậy, em không ghẹo anh thì còn ghẹo ai được chứ!”
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn Hách Trung Văn, lập tức tỏ ra chán ghét, xoay mặt đi nhìn Lưu Thiên Hàn đầy háo sắc.
Đàn ông lại đi mặc quần áo màu hồng, mù mắt mất thôi, vẫn là anh chàng mặc cả cây đen trước mặt này đẹp trai hơn.
Đúng, rất đẹp trai, đẹp trai đến mức cô sắp chảy nước miếng luôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh lảo đảo đứng dậy, nhào vào người Lưu Thiên Hàn, gương mặt đầy vẻ mê trai, nói: “Anh đẹp trai, em bói cho anh một quẻ có được không?”
Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn khóc không ra nước mắt.
Hóa ra chị đại uống rượu say thật sự thích xem bói cho người ta, lại còn thích chòng ghẹo người khác.
Đáng tiếc là người mà cô muốn chòng ghẹo còn bị chia thành nhiều loại.
Hách Trung Văn không cam lòng, anh ta kéo cổ tay Nhan Nhã Tịnh lại: “Chị đại, chị đã đồng ý với tôi tối hôm nay sẽ chòng ghẹo tôi mà!”
Lưu Thiên Hàn nheo mắt nguy hiểm, cô gái nhỏ này, không ngờ cô lại dám đồng ý làm loại chuyện này với Hách Trung Văn?
Cô uống say sẽ biến thành dáng vẻ này, thế mà còn dám uống rượu với đàn ông?
Anh nên bẻ gãy chân cô mới phải!
Lưu Thiên Hàn bực tức nghĩ, nếu Nhan Nhã Tịnh có gan chơi đùa Hách Trung Văn ngay trước mặt anh, đêm nay anh sẽ đánh cho mông cô nở hoa.
Ai ngờ, Hách Trung Văn vừa dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đã ghét bỏ hất tay anh ta ra.
“Đồ ẻo lả này, cậu muốn ăn vạ đấy à? Mắt tôi đâu bị tật, không trêu trai đẹp lại đi chòng ghẹo cậu?”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lập tức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, nịnh nọt nói: “Anh đẹp trai, em bói cho anh một quẻ được không? Miễn phí, không lấy tiền, không lừa già dối trẻ đâu! Em xem bói rất chuẩn, đảm bảo anh vừa xem sẽ nghiện!”
Thấy Nhan Nhã Tịnh biết điều như vậy, khóe môi Lưu Thiên Hàn bất giác cong lên.
Coi như cô gái nhỏ này vẫn còn chưa ngứa đòn, uống rượu say vẫn biết mình nên trêu ghẹo ai.
Tâm trạng Lưu Thiên Hàn rất tốt, tay anh dồn sức bế bổng Nhan Nhã Tịnh lên: “Muốn xem bói cho anh à? Chúng ta trở về rồi xem!”
Không chỉ xem bói mà còn tính sổ nữa!
Mặc dù vừa rồi biểu hiện của cô khá tốt, nhưng cô đã phạm phải một lỗi lầm lớn.
Chẳng lẽ cô không nhìn ra Hách Trung Văn có ý đồ xấu với cô ư? Thế mà còn dám uống rượu với anh ta! Lá gan người phụ nữ này càng ngày càng lớn rồi!
Không biết tại sao, rõ ràng Lưu Thiên Hàn chỉ nói một câu rất bình thường thôi nhưng Nhan Nhã Tịnh lại nghe thấy sự uy hiếp ẩn giấu trong đó, cơ thể nhỏ nhắn của cô bất giác run lên mấy cái.
Thấy Lưu Thiên Hàn định cướp Nhan Nhã Tịnh đi, Hách Trung Văn lập tức sốt ruột: “Cậu nhỏ, cậu mau thả chị đại xuống! Chị đại đã đồng ý đêm nay sẽ uống rượu cùng cháu mà!”
“Buông ra?” Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo uy áp vô hình, áp lực khiến người khác không thể thở nổi: “Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra?”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn cũng không hề dừng lại, anh ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra…
Hách Trung Văn cứng người đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng như tờ, đúng vậy, chị đại chính là vợ của cậu nhỏ!
Không chỉ thế, bọn họ còn có hai đứa con.
Trong cuộc tình này, anh ta chính là kẻ dư thừa.
Nhưng biết làm sao bây giờ? Rõ ràng biết anh ta cố ý giấu diếm sự thật về thân thế của hai đứa trẻ thật sự rất hèn hạ.
Cũng biết cậu nhỏ và chị đại