Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

248: Anh Lưu Đêm Nay Anh Có Kiếp Nạn


trước sau


Lúc này đầu óc của Nhan Nhã Tịnh hơi rối loạn, thế nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, cô vẫn nhạy bén ý thức được nguy hiểm.
Cô nhanh trí nở nụ cười lấy lòng Lưu Thiên Hàn: “Anh đẹp trai này, tất nhiên là chòng ghẹo anh rồi! Em chỉ hứng thú với trai đẹp thôi, anh đẹp trai như vậy, em không ghẹo anh thì còn ghẹo ai được chứ!”
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn Hách Trung Văn, lập tức tỏ ra chán ghét, xoay mặt đi nhìn Lưu Thiên Hàn đầy háo sắc.
Đàn ông lại đi mặc quần áo màu hồng, mù mắt mất thôi, vẫn là anh chàng mặc cả cây đen trước mặt này đẹp trai hơn.
Đúng, rất đẹp trai, đẹp trai đến mức cô sắp chảy nước miếng luôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh lảo đảo đứng dậy, nhào vào người Lưu Thiên Hàn, gương mặt đầy vẻ mê trai, nói: “Anh đẹp trai, em bói cho anh một quẻ có được không?”
Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn khóc không ra nước mắt.

Hóa ra chị đại uống rượu say thật sự thích xem bói cho người ta, lại còn thích chòng ghẹo người khác.

Đáng tiếc là người mà cô muốn chòng ghẹo còn bị chia thành nhiều loại.
Hách Trung Văn không cam lòng, anh ta kéo cổ tay Nhan Nhã Tịnh lại: “Chị đại, chị đã đồng ý với tôi tối hôm nay sẽ chòng ghẹo tôi mà!”
Lưu Thiên Hàn nheo mắt nguy hiểm, cô gái nhỏ này, không ngờ cô lại dám đồng ý làm loại chuyện này với Hách Trung Văn?
Cô uống say sẽ biến thành dáng vẻ này, thế mà còn dám uống rượu với đàn ông?
Anh nên bẻ gãy chân cô mới phải!

Lưu Thiên Hàn bực tức nghĩ, nếu Nhan Nhã Tịnh có gan chơi đùa Hách Trung Văn ngay trước mặt anh, đêm nay anh sẽ đánh cho mông cô nở hoa.
Ai ngờ, Hách Trung Văn vừa dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đã ghét bỏ hất tay anh ta ra.
“Đồ ẻo lả này, cậu muốn ăn vạ đấy à? Mắt tôi đâu bị tật, không trêu trai đẹp lại đi chòng ghẹo cậu?”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh lập tức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, nịnh nọt nói: “Anh đẹp trai, em bói cho anh một quẻ được không? Miễn phí, không lấy tiền, không lừa già dối trẻ đâu! Em xem bói rất chuẩn, đảm bảo anh vừa xem sẽ nghiện!”
Thấy Nhan Nhã Tịnh biết điều như vậy, khóe môi Lưu Thiên Hàn bất giác cong lên.
Coi như cô gái nhỏ này vẫn còn chưa ngứa đòn, uống rượu say vẫn biết mình nên trêu ghẹo ai.
Tâm trạng Lưu Thiên Hàn rất tốt, tay anh dồn sức bế bổng Nhan Nhã Tịnh lên: “Muốn xem bói cho anh à? Chúng ta trở về rồi xem!”
Không chỉ xem bói mà còn tính sổ nữa!
Mặc dù vừa rồi biểu hiện của cô khá tốt, nhưng cô đã phạm phải một lỗi lầm lớn.
Chẳng lẽ cô không nhìn ra Hách Trung Văn có ý đồ xấu với cô ư? Thế mà còn dám uống rượu với anh ta! Lá gan người phụ nữ này càng ngày càng lớn rồi!
Không biết tại sao, rõ ràng Lưu Thiên Hàn chỉ nói một câu rất bình thường thôi nhưng Nhan Nhã Tịnh lại nghe thấy sự uy hiếp ẩn giấu trong đó, cơ thể nhỏ nhắn của cô bất giác run lên mấy cái.
Thấy Lưu Thiên Hàn định cướp Nhan Nhã Tịnh đi, Hách Trung Văn lập tức sốt ruột: “Cậu nhỏ, cậu mau thả chị đại xuống! Chị đại đã đồng ý đêm nay sẽ uống rượu cùng cháu mà!”
“Buông ra?” Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo uy áp vô hình, áp lực khiến người khác không thể thở nổi: “Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra?”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn cũng không hề dừng lại, anh ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra…
Hách Trung Văn cứng người đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng như tờ, đúng vậy, chị đại chính là vợ của cậu nhỏ!
Không chỉ thế, bọn họ còn có hai đứa con.
Trong cuộc tình này, anh ta chính là kẻ dư thừa.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Rõ ràng biết anh ta cố ý giấu diếm sự thật về thân thế của hai đứa trẻ thật sự rất hèn hạ.

Cũng biết cậu nhỏ và chị đại

đã kết hôn, hành động chen chân của mình chính là hành động của kẻ thứ ba điển hình.

Nhưng anh ta chỉ muốn giành lấy hạnh phúc cho mình một lần thôi.
Cậu nhỏ, cháu xin lỗi.


Chị đại, tôi xin lỗi.

Tôi không khống chế được trái tim mình…
Lưu Thiên Hàn đưa thẳng Nhan Nhã Tịnh đến Vịnh Tiên Thủy, anh định để cô ngâm nước nóng, tiện thể làm cô tỉnh rượu luôn.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh lại giống như một con bạch tuộc, bổ nhào lên người anh.
Nhan Nhã Tịnh duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra, ngón tay mang theo vẻ đùa giỡn, nâng cằm Lưu Thiên Hàn lên.
“Anh đẹp trai, em còn chưa xem bói cho anh mà!”
Nhan Nhã Tịnh cứ thế nâng mặt Lưu Thiên Hàn lên, càng nhìn gương mặt này cô càng cảm thấy anh đẹp trai đến mức nhân thần phẫn nộ, cô lại càng muốn xem bói cho anh hơn.
Nhan Nhã Tịnh giả vờ nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt ra: “Anh đẹp trai, em tính ra rồi, tối nay anh có một kiếp nạn.”
Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt thái dương, người phụ nữ này thật sự đã say đến mức không biết trời trăng gì nữa rồi.
Anh vỗ mông Nhan Nhã Tịnh, muốn cô tỉnh táo lại đôi chút, ai ngờ biểu cảm trên mặt cô càng trở nên nghiêm túc hơn.
Cô nói với anh bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Anh đẹp trai, tối nay anh thật sự có một kiếp nạn.

Kiếp nạn này chính là số mệnh của anh, anh không thể tránh thoát được.”
“Ừ, anh cũng bói cho em một quẻ, tối nay em cũng có một kiếp nạn.” Lưu Thiên Hàn đen mặt nói với Nhan Nhã Tịnh: “Em sẽ bị anh đánh gãy chân!”
“Phụt…”
Nghe thấy lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh phì cười thành tiếng.


Cô chê bai xua tay với Lưu Thiên Hàn, bày ra dáng vẻ thâm sâu khó lường: “Đánh gãy chân đã là cái gì! Đánh gãy chân chỉ bị đau một lúc mà thôi, kiếp nạn của anh chính là có trốn cũng không thoát!”
Nhan Nhã Tịnh hé chiếc miệng nhỏ, tiếp tục cười khanh khách, bỗng nhiên, cô túm lấy bàn tay Lưu Thiên Hàn, nhẹ nhàng cắn lên mu bàn tay anh giống như một chú cún con.
“Anh đẹp trai, tối nay anh có kiếp nạn, có kiếp nạn…”
Cô ôm lấy mặt anh, đôi môi đỏ mọng rướn lên hôn lấy môi anh.
Cô vừa hôn Lưu Thiên Hàn, vừa thì thào nói: “Anh không tránh thoát, không trốn được đâu…”
Dáng vẻ Nhan Nhã Tịnh lúc này chẳng khác nào một nữ bá vương.
Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ khẽ cười, dù thế nào anh cũng không nghĩ tới kiếp số mà Nhan Nhã Tịnh nhắc tới chính là việc anh bị cô sàm sỡ.
Nếu bị cô sàm sỡ cũng được coi là kiếp số, vậy anh mong là ngày nào cũng có thể lịch kiếp.
Cô ngẩng mặt lên, tươi cười nhìn anh, trong mắt chất chứa một vầng sáng mê người, giống như tinh linh trầm luân, nhập ma.
“Anh đẹp trai, anh có biết kiếp nạn tối nay của anh là gì không?”
“Kiếp đào hoa…”
Nhan Nhã Tịnh giả bộ trừng mắt hung dữ với Lưu Thiên Hàn: “Tối hôm nay anh sẽ bị em ăn sạch, bẻ xương nhét bụng, không còn sót lại chút cặn nào hết!”
Nói xong, cô dũng cảm đè anh xuống, muốn anh cùng lịch kiếp với mình.
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn khàn khàn, trầm thấp đến đáng sợ: “Nhan Nhã Tịnh, em có biết em đang làm gì không?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện