Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 293


trước sau

Chương 293

Đêm nay, một số người đã định không thể ngủ được.

Nhan Vũ Trúc vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ rộng, cứ một lúc thì lại lướt xem điện thoại trong tay, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô ta không tài nào chìm vào giấc ngủ được.

Lưu Thiên Hàn lại có thể vì Nhan Nhã Tịnh mà không nể mặt gì nhà họ Nhan!

Ngón tay Nhan Vũ Trúc bất giác siết chặt, trong lòng phiền muộn đến mức khó thở, cô ta ném mạnh điện thoại xuống giường như thể để trút giận, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực vẫn không hề thuyên giảm.

Rõ ràng là Lưu Thiên Hàn vẫn luôn cho rằng cô ta là người đã cứu anh năm năm trước, thế mà tại sao anh lại thích Nhan Nhã Tịnh đến vậy!

Cô thực sự không thể nhìn ra Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc có điểm gì tốt, đến mức Lưu Thiên Hàn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay!

Với sự tính toán không có bất kì kẻ hở gì như vậy, chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nhiễm phải bệnh của Ngô Minh Triết thì cô ta sẽ hoàn toàn thắng lợi, nhưng cuối cùng việc sắp thành thì lại hỏng!

Nhan Vũ Trúc nằm ở trên giường, thở hổn hển dồn dập, cảm thấy vô cùng khó chịu!

Đột nhiên, cô ta cảm thấy cổ của mình đau một cách dữ dội, có một đôi bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy cổ cô ta.

“Nhan Vũ Trúc!”

Lưu Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn đầy sự tức giận: “Cô đang trêu đùa tôi có phải không!”

Trái tim Nhan Vũ Trúc đột nhiên run lên, cô ta biết Lưu Kiêu chính là người đàn ông đã ở bên cô ta đêm đó, những tấm ảnh có trong tay anh ta đủ để có thể huỷ hoại cuộc đời Nhan Vũ Trúc.

“Lưu Kiêu, tôi không biết anh đang nói cái gì!”

Từ sâu trong lòng Nhan Vũ Trúc rất sợ Lưu Kiêu, người đàn ông tên Lưu Kiêu này nắng mưa thất thường, hình như

có khuyết điểm tâm lý nghiêm trọng nào đó, quá cực đoan, cô ta cứ luôn cảm thấy nếu mình vô tình chọc giận Lưu Kiêu thì anh ta sẽ giết cô!

“Nhan Vũ Trúc, đừng giả vờ nữa!”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Kiêu trông có chút dữ tợn, xen lẫn sự quỷ dị lạnh lẽo thấu xương: “Giá khởi điểm mà cô đưa cho tôi là giả! Tôi thua cuộc đấu giá rồi! Tôi lại thua trong tay Lưu Thiên Hàn rồi!”

“Không thể nào!” Nhan Vũ Trúc theo bản năng biện hộ cho chính mình: “Tôi sao chép dữ liệu từ máy tính của Nhạc Dũng, không thể giả được!”

Nhan Vũ Trúc cũng không phải kẻ ngốc, vừa dứt lời cô ta chợt nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ Nhạc Dũng đã biết trước cô ta muốn trộm thứ gì đó từ máy tính của anh nên cố ý để cô ta sao chép những tập tin đó sao?!

Nhưng mà cô ta không phải là nữ thần trong lòng Nhạc Dũng hay sao? Lúc đi vào phòng của Nhạc Dũng, cô ta cũng thấy rõ Nhạc Dũng vì mình mà đỏ bừng cả mặt, anh ta quý mến cô như vậy, sao lại có thể đấm cho cô ta một cú đấm chí mạng như thế!

Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Vũ Trúc, Lưu Kiêu cũng đại khái hiểu ra Nhan Vũ Trúc đã bị Nhạc Dũng và Lưu Thiên Hàn lừa, nói một cách chính xác hơn là Lưu Kiêu đã bị Lưu Thiên Hàn lừa.

Lưu Kiêu tức giận ném Nhan Vũ Trúc ra, hai tay nắm chặt phát ra âm thanh ‘rắc rắc’ thật to: “Đồ vô dụng!”

Sắc mặt Nhan Vũ Trúc có chút khó coi, một người kiêu căng ngạo mạn như cô ta sao có thể chịu đựng được ba từ ‘đồ vô dụng’ này chứ!

Nhưng cô ta đã bị Lưu Kiêu nắm gáy, chỉ dám tức giận trong lòng chứ nào dám nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện