Ngay lúc không khí hết sức vi diệu, Lê Hạo đã mang theo nhân viên bảo an tới: Lúc trước khi Nghiêm Trạch quyết định hạ tràng, cậu cũng tính được Kỉ Trầm có thể sắp xếp phóng viên, liền thừa dịp Nghiêm Trạch ra mặt đi liên hệ kịch tổ thuê nhân viên bảo an.
Thậm chí, vì một vài mục đích, cậu còn nhờ một phóng viên đi theo tổ phim lại đây.
Nghe được lí do riêng tư trong miệng phóng viên, Lê Hạo suýt nữa cười ra tiếng. Cậu lăn lộn trong giới không biết bao nhiêu năm, “Lê Nhật Thiên” tên hiệu mang ý trào phúng này cũng không phải để chơi, trừ Nghiêm Trạch, Lê Hạo gặp ai cũng có thể bắt nạt.
– Thầm kín hâm mộ đúng không? Chụp ảnh đúng không?
Cậu đẩy kính trên sống mũi, một bộ dáng phản diện y đúc
– Vậy thì đi cảnh sát mà giải thích!
Vừa nói, Lê Hạo ung dung ra hiệu với trợ lý Lâu Ngộ Bạch.
Phóng viên hoảng sợ.
Trợ lý Lâu Ngộ Bạch hơi giật mình, một lát sau mới phản ứng lại, hiểu ý của Lê Hạo.
Người nọ bán cho Lâu Ngộ Bạch một cái nhân tình a!
Bọn họ tuy biết phóng viên này do Kỉ Trầm sai khiến, nhưng… Nếu đối phương bày ra bộ “Tôi thật ra là fan hâm mộ”, thì mặt ngoài Lâu Ngộ Bạch cũng không thể làm gì.
Đừng nói là ép phóng viên giao camera, ngay cả lời nói nặng cũng không thể nói.
Hai năm này Lâu Ngộ Bạch nhân khí rất cao, diễn các bộ phim cũng không tệ, được khen ngợi diễn kỹ, nhưng hắn căn bản vẫn là thần tượng dựa vào fan kiếm ăn.
Nếu là thần tượng, khi gặp được fan, mặc dù là giả, Lâu Ngộ bạch cũng phải tỏ ra thân mật, nếu không, nếu việc này rơi vào tay truyền thông bất lương hay kẻ xấu….
Có thể…
Nhưng nếu Lê Hạo đứng ra thì khác!
Đối phương không phải người đại diện của Lâu Ngộ Bạch, nếu cậu ra mặt chỉ trích tên giả danh fan thì cũng không làm mất lòng fan thật.
Thậm chí, nếu lần này có thể khuyên lui được vị “fan thầm kín” này, Lê Hạo xử lý tốt, còn có thể làm trò trước mặt đại chúng, lưu lại cho mọi người ấn tượng Nghiêm Trạch chính trực lẫm liệt.
Hắn nhớ rõ, người tên Nghiêm Trạch này gần đây có tham gia《Hơi thở sinh tồn》? Lê Hạo làm vậy, có thể coi là thành công hâm nóng tên tuổi…
Ánh mắt trợ lý nhìn Lê Hạo thay đổi.
Còn Lê Hạo….
Cậu lại nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch: “….” Lê Hạo bị rút gân mắt hở?
Thấy Lê Hạo ám chỉ nửa ngày, Nghiêm Trạch đơn giản tự hỏi, hiểu được ý của cậu. Ý của Lê Hạo, là anh nên làm kẻ xướng người họa phối hợp với Lê Hạo.
– Cho dù là fan Lâu tiên sinh, cũng không thể làm vậy.
Nghiêm Trạch mỉm cười:
– Làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới tổ phim quay chụp — tuy vậy, nhưng tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, chắc là do cậu rất thích Lâu tiên sinh, mới có thể làm vậy. Lâu tiên sinh, anh thấy thế nào?
Anh đá vấn đề qua cho Lâu Ngộ Bạch.
Kỉ Trầm một bên thấy vậy lạnh mặt: Nghiêm Trạch quả nhiên làm khó dễ cậu! Lúc này đi ra phá hủy kế hoạch cậu chưa nói, còn ngược lại lợi dụng phóng viên tính kế cậu…
Tay phải nắm chặt túi nhựa, đầu ngón tay nhọn găm vào trong lòng bàn tay, có chút đau đớn.
Lâu Ngộ Bạch cũng mờ mịt.
Tôi là ai?
Tôi đang ở mô?
Tôi có thể thấy sao nữa?
Trợ lý thấy hắn đần thối, chỉ hận rèn sắt không thép.
Lâu Ngộ Bạch tốt xấu gì cũng xuất đạo một hai năm, sao phải ứng ngu ra thế?
Tên ngây thơ trong trắng đến ngu ngốc như thế dựa vào vận cứt chó gì mà có thể nổi như vậy chứ?
Nhìn thôi, cũng thấy được Nghiêm Trạch và người đại diện rõ ràng làm người tốt, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên(1), cho Lâu Ngộ Bạch bậc thang đi xuống, cho hắn nói vài câu tha thứ cho phóng viên, giả làm một idol thánh mẫu thiện lương đơn thuần bao dung tất thảy.
Cũng may Lâu Ngộ Bạch cũng không phải một người ngốc ngọt bạch như tên, đần thối một lúc xong cũng phản ứng lại, vội vàng giả người tốt, ấm áp mà ngại ngùng cười:
– Đúng… sẽ không báo cảnh sát.
Hắn nhìn nhân viên bảo an vây xung quanh
– Phiền toái bảo an dẫn vị này đi ra đi, đừng vì yêu thích tôi mà làm chuyện dại dột. À mà, tổ phim có thỏa thuận giữ bí mật, nên chụp được gì cũng không cho phát ra ngoài. Camera của cậu, tôi hứa không cho bảo an động vào, nhưng thẻ ghi nhớ phải đưa cho bọn họ nha.
Trong lòng phóng viên nghẹn một cục, suýt nữa rơi lệ: Lâu Ngộ Bạch tính thật hay!
Nhưng trước mắt hắn không có quyền lên tiếng. Thấy chủ thuê Kỉ Trầm không nói gì, phóng viên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, kiên trì nín nước mắt mà cúi đầu cảm ơn Lâu Ngộ Bạch. Rồi giao lại thẻ nhớ, bị nhóm bảo an dẫn ra khỏi trường quay.
Nghiêm Trạch quay đầu, cúi người với Lâu Ngộ Bạch.
– Sự việc cũng giải quyết xong, Lâu tiên sinh mau quay về trường quay, có lẽ đạo diễn tổ phim đang đợi trong.
Anh nhếch môi
– Lâu tiên sinh hẳn còn không biết tên tôi? Tại hạ Nghiêm Trạch, hôm nay là tới tham khảo diễn kỹ các tiền bối.
– À… Nghiêm Trạch à.
Lâu Ngộ Bạch giơ tay, bắt tay theo lễ tiết với Nghiêm Trạch.
– Vừa rồi thật cảm ơn cậu. Tí nữa vào trường quay gặp lại sau.
– Trường quay gặp.
Lâu Ngộ Bạch: “…”
Không hiểu tại sao, Nghiêm Trạch vừa cười, hắn liền thấy sau lưng rét lạnh. Cảm giác người này mang lại rất giống Thiên Uy, có cảm giác như sao S chiếu mạng.
Chẳng lẽ—-
Đây chính là chủ nào tớ nấy trong truyền thuyết?
—
Không quá lâu sau, tổ phim khởi động máy.
Nghiêm Trạch im lặng đứng bên cạnh tổ camera quan sát trường quay, phân tích biểu hiện của diễn viên. Sau khi kí ước với phòng làm việc Lê Hạo, anh mặc dù đang đóng một bộ phim truyền hình, nhưng bộ này chi phí thấp, diễn viên đều là người mới. Còn loại trường quay toàn đại bài này, anh vẫn là đầu tiên thấy.
Không thể không nói, lần tham khảo này anh thu hoạch không ít.
Điện ảnh rốt cục vẫn khác với kịch nói.
Kịch nói coi trọng là văn chương liền mạch lưu loát; mà điện ảnh có thể sửa chữa rất nhiều lần, hơn nữa đổi cảnh rất nhiều, khác hoàn toàn so với kịch nói chỉ có một cảnh(2).
Hơn nữa, ở quay điện ảnh, các chi tiết biểu tình nhỏ đều rất quan trọng.
Nghiêm Trạch không khỏi có chút trầm mê,《Trường Dạ Thiên Minh》lần này mời toàn là những diễn viên lâu năm, ngay cả loại thần tượng như Lâu Ngộ Bạch không chuyên về diễn xuất mà vẫn biểu hiện rất khá.
Đặc biệt là một vị ảnh đế trên năm mươi tuổi, diễn kỹ phải nói là tuyệt vời.
Ông ây đóng vai Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, trong cảnh quay tranh đấu gay gắt với Đông Hán hán công(3) ở ngoài hoàng cung, chi tiết nét mặt đều cực kì xuất sắc. Lúc quay xong, Nghiêm Trạch còn mượn camera xem lại, còn phát hiện cổ ông ấy còn chảy ra chút mồ hôi—
Quan hệ giữa cẩm y vệ và Đống Hán rất vi diệu, khi đối mặt với hán công (aka thái giám), trên người Chỉ huy sứ như nặng ngàn cân, nhưng vẫn phải cố gắng trấn định, sắc mặt không thể lộ ra tia khiếp sợ…
Nghiêm Trạch ánh mắt phát sáng.
Lê Hạo đối với diễn xuất là dốt đặc cán mai, thấy Nghiêm Trạch chuyên chú, cậu cũng không quấy rầy, chỉ ngồi một bên chụp một tấm hình, lưu vào album.
Tấm ảnh này, Lê Hạo vốn trực tiếp đăng trên weibo phòng làm việc, tuyên truyền một chút về lòng nhiệt tình mà Nghiêm Trạch dành cho diễn xuất.
Nhưng, không hiểu sao, sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xóa bỏ toàn bộ.
Nghiêm Trạch là thật yêu thích diễn xuất.
Tuy không biết vì sao đối phương lại yêu thích như thế, lại còn dị thường chấp nhất với rạp hát nhỏ, nhưng Lê Hạo cảm thấy chính mình nên tôn trọng suy nghĩ của Nghiêm Trạch. Diễn xuất rất quan trọng với Nghiêm Trạch, chính cậu lại dựa vào điều này mà kiếm tiền… Lê Hạo bản năng cảm thấy Nghiêm Trạch mất hứng.
– Ai….
Lê Hạo tháo xuống kính mắt, nhéo nhéo mũi.
Đem bức ảnh lưu lại vào album, lại đem weibo xóa xong, Lê Hạo một lần nữa chú ý lên weibo.
Cũng không định đăng
gì hết, chỉ tùy ý tìm tòi một số tin tức về Nghiêm Trạch. Nhìn thấy có fan não tàn của Kỉ Trầm chửi rủa Nghiêm Trạch, cậu liền lập nick nhỏ, giả làm người qua đường cãi nhau với fan não tàn.
Cãi qua cãi lại, Lê Hạo phát hiện có một tin nhắn mới từ phía chính phủ.
Phòng làm việc của cậu trước giờ danh khí không cao, tin tức cho phía chính phủ trừ ba cái tin như chế tác vài cái nhỏ nhặt, hay vài người ôm mộng ngôi sao thì chỉ còn lại tin nhắn rác. Thấy có tin nhắn mới, Lê Hạo vốn tưởng là tin quảng cáo, nhưng nghĩ tới lúc trước kéo gần quan hệ giữa Lâu Ngộ Bạch và Nghiêm Trạch, cậu mở tin nhắn.
Một người đại diện xuất sắc có thể cung cấp cho nghệ nhân ngoại trừ tài nguyên vật chất, còn có tài nguyên vô hình.
Ví dụ như, nhân tình.
[Tương Văn Minh: Tôi là trợ lý Lâu Ngộ Bạch, lúc này các cậu giúp Lâu Ngộ Bạch, chúng tôi nhớ kỹ, cảm ơn. Tôi đã nói lại chuyện này với đại diện của hắn, lần sau có cơ hội, hy vọng hợp tác vui vẻ.]
Lê Hạo khép mắt, rep lại
[Công việc làm trời: Vậy tôi liền chờ mong hợp tác cùng Lâu tiên sinh]
Nhắn xong, mới phát hiện Nghiêm Trạch đang tiến về phía này.
– Cậu đang xem gì?
Nghiêm Trạch không có biểu cảm, giống như thuận miệng hỏi.
Lê Hạo tranh công cho anh xem điện thoại.
– Thế nào? Tin nhắn tôi giúp anh trả lời, lợi hại hông?
Nghiêm Trạch nhìn nhìn:
– … Trợ lý Lâu Ngộ Bạch tên Tương Văn Minh?
“….”
Có phải người còn lại têm Thư Tân Phong?
—
Sau khi tổ phim kết thúc công việc, nói tạm biệt với Lâu Ngộ Bạch cùng với vị chế tác cho phép Nghiêm Trạch tiến vào, Nghiêm Trạch cùng Lê Hạo quay về khách sạn đã đặt sẵn để nghỉ ngơi.
Sau, tổ phim《Trường Dạ Thiên Minh》quay ở chỗ này một vòng, rồi sẽ chuyển ra khu vực ngoại thành cách đây 100km để quay ngoại cảnh. Sợ phiền phức nên khi tổ phim quay xong hơ khô thẻ tre Nghiêm Trạch liền dẹp đường hồi phủ.
Nghiêm Trạch tuy có thiên phú trong diễn xuất, nhưng cũng không phải là tuyệt thế thiên tài. Sau quan sát, anh phải tự gọt giũa một đoạn thời gian, để thông hiểu được kĩ xảo của các vị diễn viên gạo cội.
Hơn nữa, đến lúc đó, vị ảnh đế đóng vai Chỉ huy sứ cũng đóng máy.
Lê Hạo có nói với Nghiêm Trạch, cậu sẽ nghĩ cách mời vị ảnh đế đó đến chỉ điểm Nghiêm Trạch.
Vì tiện lấy đồ, Lê Hạo đặt một phòng tiêu chuẩn, Nghiêm Trạch ở cùng cậu.
Sau khi trở về khách sạn, Lê Hạo tê liệt, nằm phịch lên giường, giả chết — tưởng tượng tới cách hẹn vị ảnh đế, xin đối phương rút thời gian đi chỉ điểm Nghiêm Trạch, thì Lê Hạo liền cảm thấy đầu đau đớn. Chỉ là lúc cậu nói với Nghiêm Trạch sẽ tìm cách, thì Nghiêm Trạch hiếm thấy tỏ ra chút cuồng nhiệt, cậu lại cảm thấy… Thôi, cứ thành thành thật thật hầu hạ Nghiêm Trạch đi.
Lê – bảo mẫu – cha già – người hầu – Hạo không nhịn được bi phẫn.
Mà Nghiêm Trạch thì thư thái tắm rửa.
Không sấy tóc, cởi trần, vắt ngang khăn mặt, anh như nghiện mà ngồi xuống trước máy tính, chậm rãi mở máy, chơi bắt cá. Nghiêm Trạch cảm thấy hôm nay tâm tình đặc biệt tôt, quan sát diễn viên gạo cội diễn làm cho anh hưng phấn không thôi, tổng cảm thấy anh có thể giết ngang đấu trường.
– Sao lại không sấy tóc?
Thấy Nghiêm Trạch tóc nhỏ nước, Lê Hạo vội lụm máy sấy, chạy tới bên cạnh giúp anh thổi.
– Bị cảm thì sao? Còn chơi game, bị mụn(4) thì sao?
Nghiêm Trạch:
– Mụn là gì? Tôi chưa từng bị.
Lê Hạo: “….”
Hàng này thật biết kéo cừu hận.
Lê Hạo nhận mệnh hầu hạ Nghiêm Trạch, hết sấy tóc lại mặc quần áo. Chờ xong xuôi, Nghiêm Trạch sớm mở ra《Huyễn kiếm thiên ân》, nhập tài khoản, bắt đầu đại khai sát giới ở đấu trường.
Một đêm đó, mỗi khi đăng nhập người chơi lại nhớ về cảm giác sợ hãi khi bị Thiên Uy chà đạp.
Thấy Nghiêm Trạch thảnh thơi, Lê Hạo một bên làm sữa bò an thần, một bên tò mò:
– Trò này chơi vui sao?
Tuy cậu đã nghe qua《Huyễn kiếm thiên ân》, nhưng do làm việc nên không còn lòng dạ nào thể nghiệm.
Nghiêm Trạch suy nghĩ ba giây, nói:
– Không vui lắm.
Lê Hạo: “…”
Cậu nên nói gì tiếp?
Nghiêm Trạch lại hỏi:
– Muốn chơi?
Lê Hạo thành thật gật đầu:
– Có chút.
– Có mang theo sổ ghi chép không?
Nghiêm trạch chỉ huy Lê Hạo lấy máy tính ra.
– Đồ họa game này tương đối đơn giản, chỉ có vài cái G, đầu tiên cậu down game xuống, mua cái nick, tôi ở đấu trường xoát một chút.
Lê Hạo thụ sủng nhược khinh:
– Anh muốn dạy tôi?
Nghiêm trạch vô lương tâm nói:
– Ý tôi là tự cậu chơi, game này dễ mà.
Lê Hạo: “…”
Tác giả đôi lời:
Tiểu kịch trường:
Lâu Ngộ Bạch chỉ có một trợ lý tên Tương Văn Minh.
Nhưng mà, Tương Văn Minh có một người anh.
Tên Tương Lễ Mậu.
(1)
giống như giúp thì giúp cho trót vậy á.(2)
Cảnh ở đây không phải là đoạn này đoạn kia trong kịch bản đâu, cảnh này là cái… cái cảnh trên sân khấu ấy(3)
Đông Hán hán công: hoạn quan (aka thái giám) trưởng của Nhà máy Đông, còn được gọi là giám sát viên và giám sát nhà máy. Nhà máy Đông là Dongying Factory, cơ quan giám sát đặc quyền, cơ quan dịch vụ bí mật và cơ quan cảnh sát bí mật của nhà Minh tại Trung Quốc. Nhà máy Đông là cơ quan tình báo bí mật quốc gia sớm nhất được thành lập trong lịch sử thế giới, và các chi nhánh của nó ở tận bán đảo Triều Tiên Nó chỉ chịu trách nhiệm với hoàng đế(4)
Nguyên văn là bạo đậu, lên mạng tìm ra mụn trứng cá