Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Cho chết sảng khoái


trước sau

Hướng Dĩ Lâm lo Lê Hạo bị Nghiêm Trạch thuyết phục thật nghĩ hắn thành lừa đảo, vội vàng hô lớn trước khi Lê Hạo kịp cúp máy:

– Đừng, tôi không phải lừa đảo! Cho tôi nói chuyện với Nghiêm Trạch, tôi thật sự có chuyện gấp.

Lê Hạo chọn loa ngoài, để Nghiêm Trạch trong phòng tắm cũng nghe được. Súc miệng xong, Nghiêm Trạch bước ra nhận điện thoại từ tay Lê Hạo.

Nghiêm Trạch ý thức cảnh giác vô cùng cao.

– Tổng tài bình thường làm gì có ai bảo người khác gọi mình là tổng tài, với cả, lừa đảo ai lại nhận mình là lừa đảo bao giờ.

Hướng Dĩ Lâm: “….”

Nghiêm Trạch chuẩn bị cúp.

Hướng Dĩ Lâm vội nói:

– Khoan đã! Nghiêm Trạch, anh quen Hướng Tây Đông không?

Nghiêm Trạch:

– Không.

Hướng Dĩ Lâm: “….”

Sau khi trầm tư suy nghĩ, cộng thêm sự nhắc ngầm của Lê Hạo, cuối cùng Nghiêm Trạch cũng nhớ ra Hướng Tây Đông là nhân vật nào. Cũng không phải do anh đãng trí mà quên mất, chỉ là tính lơ của Nghiêm Trạch vô cùng lớn, đối với mấy người râu ria, anh cũng lười mà nhớ.

– Được, tôi biết cậu ta, nhưng vậy thì sao?

Nghiêm Trạch nói.

– Anh đừng nói anh là bác sĩ, Hướng Tây Đông vừa bị tai nạn xe cộ, cần một số tiền chữa bệnh rất lớn. Anh tìm thấy số điện thoại của người đại diện của tôi trong điện thoại của cậu ta, bèn tức tốc gọi tới cầu. Mánh này cũ quá rồi đấy.

Hướng Dĩ Lâm sắp phát điên rồi.

– Tôi thật sự không phải tên lừa đảo.

– Anh em này, đầu năm nay không dễ kiếm tiền, ai cũng có nỗi khổ riêng. Làm nghề lừa đảo, cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ.

Nghiêm Trạch vô cùng đau đớn nói:

– Lần sau đi lừa gạt có thể nghĩ ra chiêu mới được không?

Hướng Dĩ Lâm hiểu dù hắn có cố gắng thêm nữa thì cũng vô dựng, liền cắt ngang Nghiêm Trạch, trực tiếp đi thằng vào vấn đề:

– Nghiêm Trạch, tôi với anh không quen, nhưng tôi không lừa đảo, tôi là anh của Hướng Tây Đông, cũng là phó hội trưởng của Đạo hiệp.

– Gần đây, vì một số….. nguyên nhân, tôi đã thuê một vị thám tử tư theo dõi anh, nhưng trên đường người đó đã gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đang bị bóng đè quấn thân, đến nay vẫn không thể tỉnh lại.

Hướng Dĩ Lâm thở dàu.

– Tôi biết, tôi không có lý do để nói với cậu, nhưng….. với đại sư trong hiệp hội hoàn toàn bó tay trước tình huống này, nếu cứ tiếp tục, vị thám tử tư có thể sẽ chết. Mang người quan trọng, Nghiêm Trạch, tôi chỉ còn cách tìm tới anh.

Nghiêm Trạch sau khi nghe xong, nghiêng đầu.

– Đạo hiệp là cái thể loại gì?

Hướng Dĩ Lâm kinh ngạc.

– Hướng Tây Đông chưa từng nói với anh ư?

– Cậu ta nói gì?

Hướng Dĩ Lâm: “…..”

Má mày dám gài anh! Hắn để Hướng Tây Đông tiếp xúc với Nghiêm Trạch, kết quả thằng nhãi đó làm cái gì, bắt rùa hả?!

Nghiêm Trạch nói:

– Tôi cúp đây.

Hướng Dĩ Lâm ngay lập tức ăn nói khép nép lại:

– Là thế này….

Hắn nhanh chóng tóm gọn giải thích cho Nghiêm Trạch về Đạo hiệp, dù sao thẳng thắn sẽ được khoan hồng cãi láo thì bị nghiêm trị, đem tất tần tật chuyện ra khai, ví như chuyện muốn mời Nghiêm Trạch lên làm lãnh đạo tinh thần.

Điện thoại thủy chung mở loa ngoài, vì vậy cả Nghiêm Trạch và Lê Hạo – từ nãy tới giờ vẫn đứng kế bên – đều nghe rõ ràng mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, cậu nhìn Nghiêm Trạch:

– Anh định làm gì?

Nghiêm Trạch trầm ngâm ba giây.

– Quả nhiên là bọn lừa đảo.

Anh lưu loát cúp mẹ điện thoại.

—-

Hướng Dĩ Lâm tuy mạch não không thanh kỳ được như người em, nhưng vẫn có chung không ít phẩm chất —– ví dụ, mặt dày và quấn người.

Tuy bị cúp điện thoại, nhưng hắn thắng không kiêu bại không nản, sau khi bị cúp điện thoại còn rất kiên nhẫn gọi lại. Thậm chí lúc Nghiêm Trạch cho hắn vào ds đen, hắn còn vô cùng giảo hoạt đổi số gọi tiếp. Hắn gọi một số, Lê Hạo kéo đen một số.

Hướng Dĩ Lâm dù gì vẫn là một tên kinh doanh tư bản chủ nghĩa vạn ác, công nhân trong công ty không ít, hắn không chỉ tự mình gọi quấy rầy, mà còn sai khiến công nhân gọi.

Lê Hạo giúp Nghiêm Trạch hẹn ngày casting, lo kéo đen nhầm số điện thoại phó đạo bên kia, nên đâu dám thô bạo giải quyết.

Cậu chỉ có thể kiên trì kéo đen một người rồi lại một người.

Kéo đến cuối, Lê Hạo cuối cùng cũng chịu thua, kiệt sức năn nỉ Nghiêm Trạch nghe điện thoại của Hướng Dĩ Lâm

Nghiêm Trạch nghe điện thoại, cũng không nói nhiều, chỉ nói bản thân đang bận casting, nói Hướng Dĩ Lâm có muốn gặp thì tự lăn qua đây.

Về phần Đạo hiệp bla bla, Hướng Dĩ Lâm nếu thật lòng muốn mời anh, ít nhất cũng phải bày ra thành ý chứ. Chỉ nói qua điện thoại sao coi được.

Hướng Dĩ Lâm khổ không nói nổi, hắn không phải không có thành ý.

Trước khi vác xác gọi điện cho Nghiêm Trạch, hắn cũng đã tỉ mỉ bày ra ba kế hoạch. Nhưng méo biết vì sao mà cả ba đều hỏng, thằng em với bí thư chỉ biết ăn hại thôi.

Đừng nói là mời, hai người đó ngay cả ý của hắn cũng không thèm truyền lại mà bảo sao!

Hắn thấy mệnh hắn khổ như mướp vậy.

Nhưng thấy Nghiêm Trạch không tiếp tục từ chối, không nghĩ hắn là lừa đảo, Hướng Dĩ Lâm cũng tự hiểu biết tiến thì ngừng thu
tay lại, ra giọng hỏi chỗ ở của Nghiêm Trạch, rồi hẹn thời gian, tự giác báo mai hắn sẽ trực tiếp tới, đồng thời sẽ dẫn Nghiêm Trạch tới xem tên thám tử bất tỉnh ở bệnh viện.

Xử lý xong chuyện Hướng Dĩ Lâm, Nghiêm Trạch Lê Hạo hai người vội trả phòng, chạy tới sân bay, tiến tới đoàn phim casting —- sáng vốn đã dậy trễ còn bị Hướng Dĩ Lâm trì hoãn, hai người suýt thì trễ máy bay.

Chờ tới khi yên vị trên máy bay, rời khỏi An Triệu thị, Nghiêm Trạch mới nhớ—-

Anh nghĩ, hình như,…

Anh quên chuyện gì thì phải?

—-

Xế chiều.

Đàm Ti Nhạc bất ổn onl.

Tối hôm qua, mọi gamer trong 《Huyễn kiếm thiên ân》 đều vì việc “nghệ sĩ đại diện và gamer đại diện là một” mà sốt xình xịch. Đàm Ti Nhạc không có lòng dạ hít drama, bèn lê thân về nhà chờ chết.

Nếu nói Lâu Ngộ Bạch vì Mèo chấm tương ngạo kiều mà không tiếng giả nữ làm cho cậu ta lương tâm bất an, thì việc Lâu Ngộ Bạch không những quen Nghiêm Trạch, còn là pát nờ trong game làm Đàm Ti Nhạc muốn chết.

Cậu không biết “Nghiêm Trạch biết thân phận Lâu Ngộ Bạch còn Lâu Ngộ Bạch không biết thân phận của Nghiêm Trạch”, nên cậu cứ nghĩ Nghiêm Trạch với Lâu Ngộ Bạch là bạn thực ngoài đời.

Cậu trên mạng tra tên hai người nửa ngày, cuối cùng cũng phát hiện hai người lúc trong tổ phim 《Trường Dạ Thiên Minh》 đã quen biết.

Lúc ấy, Nghiêm Trạch còn giúp Lâu Ngộ Bạch giải quyết một tên phóng viên.

Cõi lòng Đàm Ti Nhạc lạnh ngắt.

Bỗng, gương mặt cười vô hại với cả người và động vật luc Nghiêm Trạch đến học hỏi Quách lão hiện ra trong đầu cậu. Nhưng, lần này nụ cười ấy lại trở nên vô cùng phúc hắc.

Đàm Ti Nhạc càng nghĩ càng sợ. Có lẽ Nghiêm Trạch đã sớm biết tLâu Ngộ Bạchndt là Lâu Ngộ Bạch rồi.

Lúc cậu còn đang bép xép về diễn kỹ của anh ta thì chắc anh ta cũng đã nghĩ xong nên cho cậu chết thế nào rồi.

Diễn kỹ của anh ta đúng là sâu không lường được!

Đàm Ti Nhạc hận không thể quay ngược thời gian, trực tiếp bóp chết thằng nhãi láo toét, trung nhị lúc đó.

Hiện giờ Lâu Ngộ Bạch nếu vì Mèo chấm tương ngạo kiều muội mà giả gái, thì có thể nói lên là anh ấy cũng không biết Mèo chấm tương ngạo kiều là Nghiêm Trạch….. Đàm Ti Nhạc lòng rối bời, tuy không biết vì sao giấu kín chuyện này, nhưng nếu Nghiêm Trạch nói cho Lâu Ngộ Bạch biết, anh giả làm muội muội lừa Lâu Ngộ Bạch thật ra là do cậu xúi giục thì….

Đàm Ti Nhạc nuốt nước miếng.

Lâu Ngộ Bạch chắc chắn sẽ liều mạng với cậu?!

Không được!

Phải ếm chuyện này xuống lẹ!

Đàm Ti Nhạc tính chờ thi đấu xong lại gọi cho Nghiêm Trạch, xin anh ấy giấu việc này đi, nhưng trong tay cậu lại không có số của Nghiêm Trạch, vô cùng khó xử. Cũng may, đầu cậu còn dùng được. Tuy không có số, nhưng cậu biết ID của Nghiêm Trạch mà.

Đàm Ti Nhạc vội log in 《Huyễn kiếm thiên ân》, chuẩn bị hẹn Nghiêm Trạch ra ngoài, thương lượng chuyện Mèo chấm tương ngạo kiều.

Ai ngờ sau khi log in, Đàm Ti Nhạc mới nhận ra trước khi cậu onl, Nghiêm Trạch đã nhẵn cho cậu một tin.

Xong rồi.

Đàm Ti Nhạc đầu óc lơ ngơ, Nghiêm Trạch chắc chuẩn bị lấy chuyện này ra uy hiếp cậu phải không?

Cậu trong lòng bất an, đêm ngủ không yên, sáng hôm sau người cứ như trên mây vậy.

Không yên lòng ăn cơm trưa, Đàm Ti Nhạc vội log vào trò chơi, chờ Nghiêm Trạch onl rồi nhắn.

Nhưng cậu vội thì cứ vội, đợi tới nữa đêm cậu vẫn không đợi được Nghiêm Trạch log in.

Đàm Ti Nhạc sắp hỏng rồi.

Chết mất, Nghiêm Trạch có thể hạ đao lẹ lẹ chút được hông, muốn giết thì ít nhất phải cho cậu chết thống khoái chứ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện