Lê Hạo hoảng sợ rối bời, quan tâm quá sẽ bị loạn, cậu hoàn toàn quên mất Nghiêm Trạch là người nào.
Cậu lái xe xuyên đêm, lòng như lửa đôt chạy vào bệnh viện, xông vào phòng bệnh thì mới kinh ngạc phát hiện, người nằm trên giường bệnh lại là một người cậu không quen biết!
Còn người cậu nghĩ bị thương…
Nghiêm Trạch đang ngồi bên giường, một bên lười biếng ngáp, một bên chơi điện thoại.
Trong phòng ngoài anh còn có người hình như trong tổ trợ lý đoàn phim, lúc này người đó cũng giống Nghiêm Trạch ôm điện thoại hăng say cày game.
Thấy có người vào phòng, Nghiêm Trạch đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ chậm rãi nói:
– Phóng viên mời về, ở đây không nhận phỏng vấn.
Lê Hạo co rút khóe miệng:
– A Trạch, là tôi.
Nghiêm Trạch ngẩng đầu:
– Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu nói về quê à? Chuyện xử lỹ xong rồi à?
– Tôi tưởng anh bị thương…
“…..”
Lê Hạo xấu hổ cúi đầu, cậu là quan tâm quá bị loạn, đã quên mất định lý “Nghiêm Trạch = vô địch”. Trên đời này chuyện có thể thương tổn Nghiêm Trạch sợ chỉ có ở trong mơ.
Thấy cậu cúi đầu, Nghiêm Trạch không hiểu sao thấy hơi buồn cười.
Tuy quan tâm của Lê Hạo là dư thừa, nhưng….
Cảm giác được người ta đặt trong tim không tệ lắm.
– Chúng ta đi ra ngoài đã.
– Nghiêm Trạch nhìn thoáng qua trợ lý đã buông điện thoại, vẻ mặt tò mò nhìn hai người, lại nhìn sang người nghệ nhân đang nằm trên giường bệnh đang làm bộ xem xét cấu tạo của trần nhà, thầm nghĩ nói chuyện trong này thật không tiện, bèn kéo cậu ra ngoài.
– Đi ra ngoài rồi hẵng nói.
Trợ lý tuy tò mò mối quan hệ giứa Lê Hạo và Nghiêm Trạch, nhưng làm trợ lý của đoàn lâu rồi, trợ lý cũng biết rõ chuyện nào có thể hỏi, chuyện nào không thể hỏi.
Lúc này, trợ lý bèn tìm cho Nghiêm Trạch một cái cớ:
– Nếu người quen của Nghiêm ca tới thì anh đi với cậu ấy luôn đi, giờ trời cũng tối rồi, anh về nhà nghỉ ngơi, chỗ này có em là được. Hôm nay vất vả anh rồi, nếu không ó anh không chừng Triệu ca còn bị nặng hơn. Với cả trọ lý Triệu ca cũng sắp tới rồi.
Nghiêm Trạch cũng thuận theo:
– Vậy được, tôi đi trước.
Lê Hạo theo bản năng hỏi lại:
– Khoan, cậu nói vất vả là ý gì?
– Anh không biết à,
Trọ lý bắt đầu kể công.
– Nghiêm ca trâu bò lắm luôn! Lúc cái đèn đó rơi xuống anh ấy bât người lên đẩy Triệu ca một phát, nếu không có Nghiêm ca thì Triệu ca không bị xây xát thôi đâu mà là bị đập bể đầu á.
“Triệu ca” nằm trên giường nhìn trần nhà cũng hợp thời chêm vào:
– Đúng vậy, thật sự cảm ơn Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch không lộ vẻ gì, một bộ không cần danh lợi.
Lê Hạo: “….”
Được rồi, nhắc lại lần nữa.
Nghiêm Trạch.
Anh ấy vô địch.
—
Tạm biệt bệnh nhân cùng với vị trợ lý, Lê Hạo thành thật theo đuôi Nghiêm Trạch, tùy ý để Nghiêm Trạch dẫn cậu ra khỏi bệnh.
Hỏi xem Lê Hạo có phải lái xe tới không, Nghiêm Trạch nhận được đáp án bèn dẫn Nghiêm Trạch vòng về bãi đỗ xe. Mãi tới lúc Lê Hạo lên xe, chở Nghiêm Trạch về nhà Lê Hạo mới tỉnh táo lại.
– Anh cứu người họ Triệu kia à?
Cậu vừa lái xe, vừa cẩn thận hỏi.
Nghiêm Trạch vừa lên xe đã chơi điện thoại nói:
– Ừ, thì sao? Có vấn đề à?
Lê Hạo nghẹn nghẹn:
– …… Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
– Ồ———
Nghiêm Trạch cố ý kéo dài, chẳng lẽ Lê Hạo tên này đang ghen?
Lê Hạo lúng túng muốn chết;
– Tôi sợ anh bị thương.
– Không đâu.
Nghiêm Trạch nói:
– Cái đèn đó tôi đạp một cái là bay mười mét liền.
Lê Hạo: “…..”
Nghiêm Trạch khoát tay:
– Không cần lo cho tôi.
– Vậy lỡ vạn nhất thì sao?
Lê Hạo bỗng nhiên hỏi lại.
Nghiêm Trạch quay đầu nhìn cậu.
Lê Hạo lái xe hai tay nắm chặt vô lăng, lúc nói chuyện với Nghiêm Trạch cậu cũng không quay đầu lại, vẫn chăm chăm nhìn phía trước. Chỉ là… Nghiêm Trạch nhìn tay Lê Hạo, không biết là vì khẩn trương hay sao, Lê Hạo siết chặt vô lăng tới mức đầu ngón tay trắng bệch.
Nghiêm Trạch cảm thấy khá thú vị, bèn nhân lúc gặp đèn đỏ, Lê Hạo đưa chân giẫm phanh đột nhiên ra tay, đặt tay lên tay Lê Hạo.
Bị anh quậy như vậy,
Lê Hạo giật mình, suýt chút nữa đã đạp phải chân ga đâm vào cột đèn. Cậu vội xoay đầu nhìn Nghiêm Trạch, vừa đúng chạm phải tầm mắt của Nghiêm Trạch cũng đang nhìn cậu.
Nghiêm Trạch ngoắc ngoắc khóe mội.
Nghiêm Trạch lúng túng, sợ tới mức không dám nhìn thẳng. Nhưng đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện, cậu cứ sợ như vậy thì chỉ có bị ghét hơn thôi, bèn gan to mà ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch.
Lần này nhìn, cậu mới phát hiện Nghiêm Trạch đẹp thiệt, đôi mắt phượng có chút tà khí nhiễm nét cười, nhìn có chút xấu xa, xong lại làm cho người khác cam tâm tình nguyện tùy ý để anh làm chuyện xấu với mình.
Hai người nhìn nhau gần mười mấy giây, cuối cùng Nghiêm Trạch là người phá vỡ im lặng.
Anh buồn cười nói:
– Tôi nhìn cậu thì thôi, cậu nhìn tôi như vậy là đang định làm gì thế hả?
Lê Hạo không suy nghĩ, nói luôn:
– Do anh dễ nhìn nên nhìn thôi!
– Trên đời này người đẹp đầy ra đó, cậu sao không nhìn người khác?
Câu “Bề ngoài đẹp thì nhiều vô số kể, linh hồn thú vị thì một vạn mới được một” đã đến miệng, nhưng không hiểu sao cuối cùng cậu chỉ nói ra một câu:
– Dù người khác có đẹp hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn nhìn anh.
Nghiêm Trạch: “….”
Sao tên này mặt dày thế, nói vậy mà cũng không đỏ mặt, ngay lúc hai người đang nhìn nhau thì đèn đỏ đã chuyển đèn xanh. Thấy vậy Lê Hạo mới nhận ra câu nói bản thân quá mức lộ liễu, vô cùng lúng túng, cậu vội vã đạp ga, tiếp tục lái xe.
Sau khi xe lăn bánh, Nghiêm Trạch mới tiếp tục đề tài vừa nãy.
Anh một tay chống cằm, dựa đầu vào cửa kính nhìn cảnh đêm, chậm rãi nói:
– Lê Hạo, nhiều lúc tôi thấy cậu rất thần kỳ.
Lê Hạo: “….”
Lời đó đáng ra nên để cậu nói với đại thần Nghiêm Trạch mới đúng!
Nghiêm Trạch lại nói:
– Cậu nhìn cậu đi, EQ thấp muốn chết, gay còn không biết. Bẻ cong tôi rồi mồm lại nói thẳng nam, không có cảm giác với đàn ông. Chờ lúc tôi buông tay thì lại quay ngoắt nói cuối cùng cậu cũng nhận ra cậu thích tôi. Lại nói tới EQ của cậu, nhiều lúc lại nói mấy lời lộ liễu tới mức tôi cũng phải ngại. Nói thật, tôi không nhìn thấu nổi cậu.
Lê Hạo không nói, một bộ ngoan ngoãn mặc người khi dễ.
– Thật không biết cậu thích tôi cái gì.
Nghiêm Trạch tiếp tục nói:
– Tôi đây, tính tình không tót, tính cách cũng xấu, thật không biết cậu thích tôi chỗ nào.
Lê Hạo không nhịn được nói:
– Anh như thế nào cũng tốt!
Nghiêm Trạch: “…”
Lê Hạo không yên: Cậu nói sai hả?
Nghiêm Trạch giâtj giật môi:
– Lê Hạo.
– Sao, sao thế?
Nghiêm Trạch bỗng nói thấm thía:
– Bóng thẳng (?) là thao tác trái quy tắc, cậu hiểu không?
Lê Hạo: “…..”