Nghề Làm Fan

Chương 137


trước sau

Khi công ty đầu tiên tìm đến Chu Tiêu Đồng, Chu Tiêu Đồng đã đem tin vui này kể cho Tả Thiên Dương và Lý Hi Hạnh. Lý Hi Hạnh và Tả Thiên Dương cũng vô cùng vui vẻ thay cô. Tác phẩm của cô nếu có thể được cải biên, chẳng khác gì cô bước thêm một bước trong giới giải trí, về sau họ cũng gặp mặt nhiều hơn.

Chuyện nhạc phim là do Lý Hi Hạnh chủ động nói ra. Lý Hi Hạnh nói, nếu như tiểu thuyết của Chu Tiêu Đồng có thể chuyển thể, ca khúc chủ đề nhất định phải để cho cô ấy sáng tác, linh cảm cô ấy cũng đã có rồi. Đương nhiên, ước định này Chu Tiêu Đồng không nói thẳng với công ty điện ảnh truyền hình, chờ khi đôi bên có ý định hợp tác mới tìm lý do hợp lý để nói ra.

Cô đưa ra ba yêu cầu với Tiểu Tuyết, không phải vì cố ý làm khó Tiểu Tuyết. Đối với mỗi công ty tìm đến, cô đều nói ra ba yêu cầu này.


Thứ nhất, cô muốn nhận công việc biên kịch, là do cô lo lắng biên kịch không đáng tin làm bừa, rõ ràng là tác phẩm thanh xuân, lại biến thành cạnh tranh đô thị, thêm vài tình tiết máu chó mẹ chồng nàng dâu, thì cô không thể chấp nhận được.

Thứ hai cô muốn khai máy trong vòng hai năm, vì cô hi vọng công ty mua bản quyền có thể chuyển thể thành phim sớm. Rất nhiều công ty mua bản quyền chỉ vì nhìn thấy tiềm lực của tác giả và tác phẩm nên không muốn đối thủ cạnh tranh cướp đi, mua sớm bản quyền, sau này tác giả hot, bản quyền tăng giá, họ lại bán lại, kiếm khoản chênh lệch.

Còn yêu cầu thứ ba. . . Muốn mời Ngu Thanh Thần diễn nam chính của « Chung một giấc mơ » thuần túy chính là tư tâm của cô. Lúc cô tạo nhân vật này đã ký thác không ít tình cảm với Ngu Thanh Thần, từ cái tên Vũ Thần của nhân vật chính cũng nhìn ra rõ ràng. Cô không nói với Ngu Thanh Thần, cũng không phải chỉ Ngu Thanh Thần mới có thể diễn, dù sao Ngu Thanh Thần có kế hoạch của mình. Cô chỉ muốn thử một lần, thành thì thành, không thành thì thôi.


Mà yêu cầu này nêu ra cũng có ý nghĩa là, không phải tác giả đại thần nào cũng đem tác phẩm của mình cất giấu như kho báu, tác phẩm của tác giả nghiệp dư thì chẳng khác nào rơm rạ. Đã là tác giả ai chẳng mong tác phẩm của mình tốt đẹp hơn? Không bắt buộc phải mời Ngu Thanh Thần nhưng chỉ cần công ty chịu thử thương lượng, chính là họ có thành ý với chính mình.

Nhưng ba yêu cầu này của Chu Tiêu Đồng trong mắt Tiểu Tuyết có thể khái quát thành bốn chữ —— người điên nói mớ!

Nếu như không phải lãnh đạo nhìn trúng « Chung một giấc mơ », mà để cho cô nàng tự do liên hệ với tác giả, thì cô nàng đã sớm chướng mắt cách làm người của Chu Tiêu Đồng!

Cô nàng ha ha một tiếng, định giúp tác giả mất não này tìm lại đúng vị trí của mình.

Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Ngu Thanh Thần diễn nam chính tác phẩm của cô? Cô có biết giá một bộ phim của Ngu Thanh Thần là bao nhiêu không? Cô biết một năm Ngu Thanh Thần chỉ quay bao nhiêu tác phẩm không? Tôi còn muốn Ngu Thanh Thần làm bạn trai tôi đây này, anh ấy đồng ý sao?"


Đồng Tâm Đồng Thoại: ". . ."

Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Bản quyền « Chung một giấc mơ », XX vạn, bán hay không? Đồng ý thì tôi gửi hợp đồng đến, không thì thôi. Cô có thể đến những công ty khác, xem họ có cho cô cái giá thế này không, nhìn xem họ có mời Ngu Thanh Thần cho cô không!"

Tiểu Tuyết thậm chí còn hoài nghi, tác giả này nói mình đã được những công ty khác liên hệ cũng chỉ là chiêu trò nâng cao giá trị của mình. Cho nên cô nàng không thèm nhiều lời, lật bài luôn.

Nhưng Chu Tiêu Đồng lại không đồng ý.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cho nên mấy yêu cầu của tôi quý công ty đều không đồng ý?"

Công ty Chuối Tiêu đã từng hợp tác với Ngu Thanh Thần, liên hệ với Ngu Thanh Thần cũng không phải chuyện khó. Mà dù chưa từng hợp tác thì đầu năm nay tìm người có gì là khó? Nhưng bên công ty họ không đánh giá cao "Chung một giấc mơ", thứ hai là do nhân tố tình cảm của cá nhân Tiểu Tuyết, cô nàng coi thường Chu Tiêu Đồng, muốn diệt uy phong của tác giả này, muốn để Chu Tiêu Đồng đừng mơ mộng những thứ không có thật, sợ rằng sau này hợp tác rồi tác giả này sẽ hàng ngày tìm chuyện gây sự với cô nàng!
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Ha ha. Cô không hiểu địa vị của chính mình nên tôi cũng không muốn nói nhiều".

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Được, đã thế thì thật đáng tiếc, chúng ta không thể hợp tác. Vậy tôi tiếp tục làm việc, tạm biệt".

Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Nếu cô không đồng ý, phải là đáng tiếc cho cô mới đúng".

Chu Tiêu Đồng nhún vai, lười lãng phí thời gian cãi nhau cùng Tiểu Tuyết. Cô đóng khung chat, đổi trạng thái thành xin đừng làm phiền, sau đó tiếp tục chuyên tâm làm việc.

----------------

Văn phòng công ty điện ảnh truyền hình Chuối Tiêu.

Lãnh đạo hỏi Tiểu Tuyết: "Liên lạc với tác giả chưa?"

"Liên hệ rồi ạ." Tiểu Tuyết đen mặt nói, "Cô ta không chịu bán."

"Hả?" Lãnh đạo kinh ngạc, "Chê giá bên chúng ta thấp sao? Cô ấy ra giá bao nhiêu?"
"Cô ta không báo giá, em đưa báo giá của bên mình, nhưng cô ta không đồng ý." Tiểu Tuyết nói, "Lãnh đạo, đầu óc tác giả này có vấn đề, vẫn nên thôi đi."

Lãnh đạo nhíu mày. Tiểu Tuyết nhận chức được mấy tháng, lãnh đạo cũng hơi hiểu năng lực làm việc của cô nàng. Người trẻ tuổi này có tiêu chuẩn vượt khả năng, lúc nào cũng thích tranh hạng mục lớn. Cô nàng nghe thấy tác phẩm của đại thần sẽ nhanh chóng hăng hái, mỗi ngày lên mạng khoe mình ôm được hạng mục lớn. Nhưng với những tác giả không có tên tuổi, cô nàng không có hứng thú làm việc, thái độ cũng không tích cực. Thế nhưng là người trẻ tuổi mà, vẫn cần mài dũa và trưởng thành.

"Em nói thế nào với tác giả? Có giới thiệu bối cảnh và tác phẩm công ty chúng ta không?" Lãnh đạo hỏi."Cô ấy cảm thấy chúng ta báo giá thấp, hay là cảm thấy công ty khác càng đáng tin hơn?"
Tiểu Tuyết có hơi chột dạ. Cô nàng cũng nói nhiều chuyện như vậy với Chu Tiêu Đồng.

"Cô ấy nêu ra một đống yêu cầu. Còn nói tác phẩm của cô ấy nhất định phải do Ngu Thanh Thần diễn nam chính, còn muốn mời Lý Hi Hạnh hát ca khúc chủ đề. Em nói khả năng chúng ta không làm được, cô ta liền từ chối luôn." Tiểu Tuyết tố cáo, "Cô ta không phải đang nói đùa sao? Chỉ là một tác giả mà thôi, coi mình là ai vậy!"

Lãnh đạo trong lòng nao nao. Rất nhiều tác giả sẽ đề cử diễn viên mình thích với công ty điện ảnh truyền hình, công ty điện ảnh truyền hình cũng sẽ chủ động hỏi thăm tác giả cảm thấy diễn viên nào tương đối phù hợp với hình tượng nhân vật. Dưới tình huống bình thường, mọi người chỉ là nói chuyện tham khảo mà thôi. Nếu như tác giả đặc biệt thích một nhân vật nào đó, công ty cũng thấy diễn viên đó phù hợp, thì hỏi thăm một chút cũng không thành vấn đề, không thành thì không còn cách nào. Nhưng nếu tác giả nhất định chỉ một lưu lượng đang hot làm nhân vật chính, không diễn không được, thì đúng là tác giả đã quá phận.
Lãnh đạo không khỏi tiếc hận thở dài. Cô ấy thật sự rất thích cuốn tiểu thuyết « Chung một giấc mơ », không ngờ tác giả vậy lại là dạng người như thế. Xem ra tác phẩm và nhân phẩm khác xa nhau nha!

. . .

Chu Tiêu Đồng một hơi viết xong chương mới, kiểm tra thêm một lần lỗi chính tả, sau đó đăng lên web.

Sau khi viết xong, cô xuống lầu hoạt động một vòng rồi trở về, kiểm tra thì thấy mình nhận được tin nhắn mới.

Trừ tin nhắn từ nhóm fan, cô còn nhận được một tin nhắn của một nhân viên phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình.

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Đại Đại, chương mới chị đăng em xem xong rồi á! Nhìn thấy buổi biểu diễn trước khi tốt nghiệp của Tiểu Hạnh xong, em lại xem lại buổi biểu diễn đầu tiên lúc Tiểu Hạnh nhập học, khắc họa nhân vật trưởng thành thật rõ nét, em cảm động muốn chết luôn!"
Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Đại đại, còn bao nhiêu chương nữa là xong thế? Mỗi một vai em đều rất thích, muốn nhìn họ đạt được tình yêu, đạt được lý tưởng, đi trên con đường tiến về phía trước. Chẳng qua Đại đại để lại kết mở cũng không tệ, để mọi người đều nhớ đến nó, sau khi chuyển thể càng được chú ý, đến lúc đó có thể viết phần hai!"

A Gấm là nhân viên phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân tìm đến cô tầm hai tuần trước. Gần đây Chu Tiêu Đồng vẫn đang bàn bạc với mấy công ty điện ảnh truyền hình, A Gấm là người nhiệt tình lại có thành ý nhất. Thân phận cô ấy không phải chỉ là một nhân viên công ty mà còn là một độc giả nồng nhiệt của Chu Tiêu Đồng, mỗi ngày Chu Tiêu Đồng đăng chương mới cô ấy sẽ đến xem, sau đó thảo luận cùng Chu Tiêu Đồng, còn nêu cho cô mấy ý tưởng cải biên.
Dù sao thì chí ít Chu Tiêu Đồng cũng cảm giác được, công ty A Gấm có ý định thật sự với bộ tiểu thuyết "Chung một giấc mơ" của cô.

A Gấm tìm Chu Tiêu Đồng hàn huyên một hồi về tiểu thuyết, sau đó mới bắt đầu đi vào chính đề.

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Đại đại, mấy yêu cầu chị nêu ra với bên em, em đã thương lượng với nhà sản xuất rồi!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ừ, nhà sản xuất nói thế nào?"

Chu Tiêu Đồng nêu ý kiến của mình với tất cả các công ty điện ảnh truyền hình tìm đến, thái độ mỗi nhà lại khác nhau. Tiểu Tuyết là người kém nhất, dán lên mặt mình dòng chữ "cô là cái rễ hành nào" --- không là dán hẳn lên chỗ ký tên trên QQ. Những nhà khác cũng thấy yêu cầu của Chu Tiêu Đồng cao, bảo sẽ thương lượng rồi cho cô câu trả lời, cò kè mặc cả với cô. Cò kè mặc cả đương nhiên có thể, đó là quá trình tất yếu của đôi bên trong quá trình ký kết hợp đồng mà! Nhưng nếu ai cảm thấy đối phương không đủ tư cách để bàn điều kiện thì chính là không có thái độ hợp tác.
Công ty Kim Xuân không phải công ty lớn nhất trong những công ty tìm đến Chu Tiêu Đồng, nhưng là công ty có thành ý nhất.

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Chúng ta nói hết tất cả mọi vấn đề nhé. Đại đại, chị hi vọng mình được tham gia công việc biên kịch, vậy chị đã từng làm công việc tương tự chưa?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Thời đại học tôi từng tham gia câu lạc bộ kịch, viết một vài kịch bản rồi. Tôi có thể gửi cho cô xem".

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Tốt ạ. Chuyện này bên em cùng nhà sản xuất đã thương lượng rồi, không có vấn đề gì. Cuốn tiểu thuyết này rất thích hợp để cải biên thành phim truyền hình thanh xuân, điện ảnh cũng được, kịch bản không cần thay đổi nhiều. Nếu như ký hợp đồng, chúng em sẽ mời biên kịch chuyên nghiệp đến cải biên, chị có thể tham gia cùng. Phí biên kịch chị lấy thế nào? Nói trước một chút ạ, vì chị không phải biên kịch chuyên nghiệp, cho nên giá cả sẽ không cao lắm."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Không sao, một chút tượng trưng là được ^_^ "

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Ha ha ha ha, thật sao?"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Thật. Yêu cầu này của tôi không phải vì tiền."

Cô muốn tham dự công việc biên kịch mục đích chủ yếu là hi vọng nhóm biên kịch không thay đổi tác phẩm của cô, dù không nhận được lương cũng không sao.

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim
Xuân - A Gấm: "Vậy thì quá được rồi! Chúng ta lại nói yêu cầu thứ hai."

Yêu cầu thứ hai của Chu Tiêu Đồng là hi vọng trong vòng hai năm sẽ bắt đầu quay. Yêu cầu này đã khiến đôi bên tranh cãi một lát.

Bình thường ký hợp đồng bản quyền, đều là năm đến mười năm, đây không chỉ là bản quyền quay phim, mà là bản quyền toàn bộ kịch bản, vượt qua kỳ hạn này thì công ty truyền hình điện ảnh sẽ không có quyền dùng kịch bản này nữa. A Gấm cam đoan bên công ty họ có thành ý làm tốt hạng mục này, sẽ nhanh chóng quay phim, nhưng không đồng ý với kỳ hạn hai năm này —— một khi điều kiện xuất hiện trên hợp đồng, lỡ có điều gì ngoài ý muốn, họ còn phải có trách nhiệm bồi thường! Nhưng vì thành ý nên bên họ đồng ý một kỳ hạn khá ngắn là năm năm. Như thế họ sẽ nhanh chóng quay phim, dù sao quay xong còn mất khá nhiều thời gian hậu kỳ, nếu thời gian quá ngắn, bản quyền hết hạn thì công sức họ đổ sông đổ bể mất!
Tranh cãi qua đi, hai bên đều lùi một bước, đồng ý với nhau.

Sau đó đến yêu cầu thứ ba của Chu Tiêu Đồng—— cô muốn mời Ngu Thanh Thần và Lý Hi Hạnh.

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Nói thật, dù chị không nói, em và nhà sản xuất cũng thấy nhân vật nam chính lý tưởng là Ngu Thanh Thần! Bên em cũng thích Lý Hi Hạnh nữa! Nếu có thể ký hợp đồng, em đồng ý nhận lời nhà sản xuất mỗi ngày tìm đến quấy rầy người đại diện Ngu Thanh Thần và Lý Hi Hạnh!

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ha ha. . ."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Chẳng qua nói thì nói như vậy, nhưng kết quả thì em không dám cam đoan. . ."

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ừm, tôi hiểu."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Quyển sách này nếu sớm mấy năm thì tốt... Em nghe trong vòng bạn bè kể, mấy năm trước Ngu Thanh Thần rất cuồng công việc, quay phim không ngừng. Chỉ cần có kịch bản tốt, cho dù không phải tác phẩm được đầu tư thì anh ấy cũng nhận. Nhưng sau khi mở phòng làm việc thì anh ấy cũng giảm lượng công việc đi. Em nghe nói sau này mỗi năm anh ấy chỉ nhận hai tác phẩm, còn lại sẽ chuyển hướng về công việc phía sau màn hình... còn nghe nói công việc năm sau đã đầy nên sẽ không nhận thêm phim..."
Chu Tiêu Đồng hơi kinh ngạc. Chuyện này đúng là lần đầu tiên cô nghe nói. Ngu Thanh Thần đang là một lưu lượng hot, có vài minh tinh chỉ hận không thể phân thân thành 12 phần chạy đến mọi nơi, anh ấy lại bắt đầu giảm việc bắt đầu chuyển hình tượng rồi?

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Tóm lại, em cùng nhà sản xuất nhất định sẽ cố gắng hết sức! Khóc lóc om sòm lăn lộn cũng được, ôm đùi khóc cũng được tìm đến anh ấy!"

Khóc lóc om sòm lăn lộn đương nhiên là nói đùa, nhưng A Gấm thật sự rất muốn thương lượng với bên Ngu Thanh Thần, thậm chí cô cùng nhà sản xuất còn hi vọng hơn cả Chu Tiêu Đồng!

Muốn có một tác phẩm truyền hình hay điện ảnh, trước tiên họ phải có bản quyền, sau đó dùng nó đi tìm biên kịch tìm đạo diễn tìm diễn viên. . . Tìm được rồi thì phải dựa vào đó để hấp dẫn người đầu tư. Chờ tài chính ổn định, thành viên đầy đủ, hạng mục này mới được tính là xong.
Hiện tại có rất nhiều tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán trẻ tuổi, nổi tiếng, nhưng kĩ thuật diễn rối tinh rối mù, mà đoàn làm phim lại vẫn thích dùng, bởi vì dùng những minh tinh lưu lượng rất dễ kéo nhà đầu tư! Người đầu tư không có yêu cầu về nghệ thuật, họ chỉ hi vọng số tiền mình ném ra có thể thu về gấp bội.

Ngu Thanh Thần đang hot, là lưu lượng lớn chạm là bỏng. Nếu như họ có thể thương lượng với bên Ngu Thanh Thần, thì họ chẳng cần đi quỳ xin đám ba ba đầu tư kia, mà đám đầu tư còn phải tìm đến họ đưa tiền! Có nhà đầu tư còn lo gì đạo diễn nữ chính hay nam hai ba bốn năm sáu với nữ hai ba bốn năm sáu nữa? Không vấn đề gì! Ngu Thanh Thần chính là một khối nam châm, chỉ cần có anh, toàn bộ những người khác đều bị hút đến.

Vấn đề lớn nhất chính là làm như thế nào để lấy được khối nam châm này. . .
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Hỏi xem một chút, không thành công cũng không sao, chỉ là một giấc mơ của tôi thôi. Không bắt buộc phải thực hiện được."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Ừm, cũng là mơ ước của em! Vậy chị còn yêu cầu nào khác không?"

A Gấm đã thể hiện đầy đủ thành ý, nhà sản xuất cũng đã tìm xong. Mà cô ấy cũng giới thiệu nhà sản xuất cho Chu Tiêu Đồng, mặc dù không phải nhà sản xuất nổi tiếng, nhưng rất đáng tin cậy, không táo bạo, chất lượng tác phẩm đều không tồi.

Chu Tiêu Đồng căn bản cũng không sốt ruột bán bản quyền truyền hình điện ảnh đi, dù sao tác phẩm của cô còn chưa hoàn tất, cô biết mình còn có cơ hội chọn lựa. Nhưng thành ý của A Gấm đã đả động cô.

Cô do dự một chút, nhắn tin cho đối phương.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "A Gấm, tôi muốn hỏi một vấn đề."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Chị nói đi!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cô không cảm thấy tôi có quá nhiều yêu cầu sao? Dù sao tôi cũng không phải Đại Thần."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Hả? Tại sao lại nói như vậy chứ?"

Chu Tiêu Đồng đúng là tò mò A Gấm nghĩ thế nào. Lúc cô đưa ra yêu cầu về Ngu Thanh Thần, tuy không chém đinh chặt sắt nói không phải Ngu Thanh Thần thì không được, nhưng phần lớn người khác đều chưa thử đã từ chối, hoặc là qua loa cho xong. Nguyên nhân rất đơn giản, họ thấy Chu Tiêu Đồng không đủ nổi tiếng, tác phẩm này cũng không có sức ảnh hưởng lớn. Cho nên họ không muốn vì tác giả không đủ tư cách này mà phí công. Chỉ có A Gấm, dù Chu Tiêu Đồng còn chưa đáp ứng bán bản quyền cho họ đã bỏ ra mười hai phần vạn nhiệt tình đi làm.
Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "Ai mà không thiên tân vạn khổ, từng bước một trưởng thành mới trở thành Đại Thần chứ?"

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "« Chung một giấc mơ» là tác phẩm em thích vô cùng, em tin tưởng ánh mắt của mình. Nếu như em có thể thành một người bạn trên con đường trở thành Đại Thần của chị thì em sẽ càng vui vẻ, càng thấy có thành tựu!"

Chu Tiêu Đồng không khỏi mỉm cười.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cảm ơn ^_^ "

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nếu như bản thảo hợp đồng của quý công ty đã chuẩn bị xong, thì gửi cho tôi xem đi."

Phòng kế hoạch công ty điện ảnh truyền hình Kim Xuân - A Gấm: "A! Lập tức gửi ngay!"

=====

Ngu Thanh Thần đi nhanh ra đại sảnh, một chiếc xe ô tô đã đợi sẵn bên ngoài. Trợ lý của anh vội vàng đuổi theo ra, chen đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Ngu Thanh Thần vừa nhìn đồng hồ vừa dặn dò lái xe: "Lái xe đi, nhanh một chút! Trong vòng một tiếng phải tới kịp sân bay."

Trợ lý ở một bên thở dài.

"Anh Thần, hôm nay anh không đi không được à? Người nào mà phải vội vã gặp mặt như thế?"

Ngu Thanh Thần không nói gì.

"Thay đổi thời gian không được sao? Vội vàng như vậy, còn không kịp chuẩn bị gì."

"Chuẩn bị gì?" Ngu Thanh Thần nói, "Bây giờ cậu sắp xếp cho tôi một chiếc xe đến đón ở sân bay Thượng Hải là được, không cần phải để ý chuyện khác."

Trợ lý im lặng.

Công việc của Ngu Thanh Thần mấy tháng trước đã xếp đầy, cũng do chính anh đồng ý, nói là năm sau muốn bớt việc, cho nên muốn giải quyết hết công việc trong năm nay. Nhưng không biết vì sao, mấy ngày trước anh đột nhiên muốn dành thời gian về Thượng Hải, nói là muốn gặp một người bạn. Bởi vì thời gian sắp xếp quá gấp gáp, trợ lý khuyên anh bỏ ý nghĩ này đi. Nhưng còn chưa yên ổn được hai ngày, không biết bị cái gì kích động, anh nói là không chờ được, bắt đặt trước vé máy bay, nhất định phải thừa dịp được nghỉ về Thượng Hải.
Bởi vì trước đó không chuẩn bị gì, máy bay xe cộ đều là nhất thời sắp xếp. Mà Ngu Thanh Thần chỉ đặt vé cho mình, trợ lý không cách nào đi cùng, chỉ sợ anh ở sân bay hoặc trên đường bị người khác nhận ra, bên người bảo vệ cũng không có. Trợ lý khuyên trái khuyên phải, dù sao anh chỉ có thể trở về Thượng Hải mấy giờ thôi, nhưng Ngu Thanh Thần chẳng khác gì đứa trẻ nhất định phải đến cửa hàng mua bánh kẹo, khuyên như thế nào cũng không nghe.

"Aida!" Trợ lý thở dài liên tục nói, "Em cảm thấy đưa anh ra sân bây xong cũng không cần về khách sạn, trực tiếp ngủ luôn ở sân bay cũng được, dù sao mấy tiếng nữa cũng phải đến đón anh".

"Cậu cứ đi về nghỉ ngơi đi, không cần đón tôi, giúp tôi sắp xếp xe đón là được."

Trợ lý lắc đầu. Cậu ấy không cùng đi Thượng Hải đã không đủ yên lòng, làm sao có thể không đón máy bay?
Tài xế lái xe rất nhanh, sân bay đã xuất hiện trong tầm mắt, Ngu Thanh Thần mặc áo lông đội mũ, kéo cao khẩu trang. May mắn hiện giờ là mùa đông, mọi người đều phải che chắn chặt chẽ, chứ mùa hè đi ra ngoài mà mang khẩu trang kính râm thật đúng là dễ bị người khác nhận ra.

Xe dừng lại trước cửa sân bay, Ngu Thanh Thần và trợ lý cùng xuống xe.

Trợ lý giúp Ngu Thanh Thần chuẩn bị đồ, Ngu Thanh Thần liền chuẩn bị đi vào. Vì chuyện trước đó, trợ lý liên tục căn dặn: "Anh Thần, anh nhớ tự cần thận, đừng quên cái gì nhé!"

Ngu Thanh Thần sờ sờ túi: "Làm gì có gì để quên chứ?"

Trợ lý ngẫm lại, đúng thế. Thời gian Ngu Thanh Thần đi về quá ngắn, hành lý cũng không cần mang, chỉ mang theo điện thoại và thẻ căn cước.

"Được rồi. Dù sao anh cũng tự cẩn thận, thêm đồ cũng không sao, thiếu thì không thể được". Là trợ lý cho minh tinh luôn có giác ngộ của người làm mẹ.
Ngu Thanh Thần im lặng một lát, bỗng nhiên khẽ mỉm cười.

"Nếu may mắn, có thể dắt thêm một chị dâu về cho cậu."

Nói xong câu đó, anh liền đi vào trong.

Trợ lý: ". . ."

Trợ lý: "???"

Trợ lý: "!!!"

Sân bay vang lên âm thanh nhắc nhở đăng ký.

Mấy chục phút sau, máy bay bay đến Thượng Hải cất cánh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện