Ngày thứ tư sau khi ăn cơm cùng Chương Lệ Lị, Lý Hi Hạnh gửi vào nhóm chat ba người nửa phút demo của một bài hát. Đây là bài hát đầu tiên cô viết được trong ba ngày qua, trước mắt chỉ là một đoạn nhạc, chưa có lời.
Lúc trước Lý Hi Hạnh có tác phẩm nào mới đều gửi cho Chu Tiêu Đồng nghe đầu tiên. Bây giờ nhóm khuê mật có thêm một Tả Thiên Dương.
Một lát sau, hai người trong nhóm nghe xong liền đánh giá.
Chu Tiêu Đồng: "Khá dễ nghe."
Tả Thiên Dương: "Bình thường."
Tả Thiên Dương là người độc miệng, đánh giá của anh thường thấp hơn người khác. Chu Tiêu Đồng cũng không khách sáo, cô đúng là cảm thấy dễ nghe, chẳng qua một bài hát đạt được trình độ dễ nghe cũng không phải một đánh giá cao, cho nên giọng điệu của cô ấy cũng không quá hào hứng.
Đánh giá này khiến Lý Hi Hạnh buồn phiền lắc đầu thở dài.
Cô rời khỏi nhóm, mở khung trò chuyện với Tạ Mặc Đông, muốn gửi đoạn demo này cho anh nghe. Nhưng cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn tắt khung trò chuyện. Trực tiếp gửi cho Chương Lệ Lị? Thôi bỏ đi. Tuy Chương Lệ Lị bảo cô trực tiếp gửi thành quả cho cô ấy, nhưng cô không muốn gửi tác phẩm chưa hoàn thành của mình cho Chương Lệ Lị, hạ thấp đánh giá của Chương Lệ Lị với cô. Cô khóa màn hình di động, ném sang một bên, lấy một bản nhạc trống, tiếp tục sáng tác.
Lại thêm ba ngày, Lý Hi Hạnh gửi vào nhóm bản demo thứ hai.
Tả Thiên Dương: "......"
Tả Thiên Dương: "Anh không thể nói rõ lý do. Bài hát này nếu viết cho anh, anh chắc chắn sẽ không chọn. Đây còn là bài hát viết cho Chương Lệ Lị, anh cảm thấy nó còn thiếu cái gì đó."
Chu Tiêu Đồng: "Có phải vì thiết bị ghi âm quá đơn sơ không? Thêm lời bài hát vào có khi nào có hiệu quả hơn không?"
Lý Hi Hạnh sáng tác ở nhà, sau khi viết xong bản nhạc thì chính mình đánh đàn và ghi âm, đương nhiên hiệu quả của ca khúc kém hơn sau khi ghi âm ở phòng thu âm chuyên nghiệp và trải qua xử lý hoàn thiện rất nhiều.
---- Nhưng lúc trước cô gửi bài hát cho Chu Tiêu Đồng cũng đều là tự đàn tự hát, đánh giá nhận được cũng không thấp như bây giờ! Một bài hát hay, giai điệu dễ nghe sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi chất lượng âm thanh.
Lý Hi Hạnh thở dài lần thứ N trong mấy ngày hôm nay.
Lý Hi Hạnh: "Tôi lại tiếp tục."
Chu Tiêu Đồng: "Đừng nóng vội, ba ngày cô có thể viết một bài hát, một tháng cô có thể viết bảy tám bài, chắc chắn có một bài vừa lòng!"
Tả Thiên Dương: "Hay tìm Tạ Mặc Đông xin lời khuyên đi?"
Lý Hi Hạnh không trả lời, ném điện thoại sang một bên, ôm đàn ghi-ta tùy ý gảy vài dây, muốn tìm cảm hứng sáng tác.
Nếu cần, tất nhiên cô sẽ tìm Tạ Mặc Đông nhờ giúp đỡ. Dù sao đây cũng là một sự kiện trọng đại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời cô, không phải chuyện phiền phức nhỏ cô có thể tùy tiện giải quyết. Nhưng vấn đề là, mời Tạ Mặc Đông giúp đỡ, cũng là dệt hoa trên gấm, trước tiên cô phải làm được gấm đã.
Tới ngày thứ mười, Lý Hi Hạnh viết được bài hát thứ ba. Lần này chưa cần ghi âm, cô tự đàn bản nhạc vài lần, liền từ bỏ.
Lúc bỏ di động xuống, cô nhận được mấy tin nhắn trong nhóm.
Chu Tiêu Đồng: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
Tả Thiên Dương: "Được, tối nay anh rảnh."
Chu Tiêu Đồng: "Không ăn lẩu đâu. Cũng không muốn đến nhà anh ăn."
Tả Thiên Dương: "......"
Tả Thiên Dương: "Có bản lĩnh thì sau này đừng tới ăn nữa!"
Chu Tiêu Đồng: "Hai người muốn ăn gì không?"
Lý Hi Hạnh nghĩ nghĩ, trả lời.
Lý Hi Hạnh: "Gần chỗ tôi mới mở một nhà hàng Tây Ban Nha, lúc trước từng gọi cơm hộp, ăn khá ngon."
Chu Tiêu Đồng: "Vậy bọn tôi đến nhà cô, cùng ăn cơm hộp nhé!"
Lý Hi Hạnh: "Được."
Lý Hi Hạnh và Tả Thiên Dương đều là nhân vật của công chúng, muốn đi ăn tiệm, phải tìm nơi có phòng riêng, nếu không ăn một bữa cơm cũng không yên thân. Đôi khi minh tinh muốn ăn đồ ăn của những nhà hàng nhỏ hoặc mới, vậy phải làm sao? Cơm hộp có thể giải quyết vấn đề này.
7 giờ tối, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương đến chỗ ở của Lý Hi Hạnh.
Lý Hi Hạnh sau khi bán nhà thì đã thuê một căn hộ hai phòng ngủ, hai người vừa vào đến cửa liền nhìn thấy phòng khách đã bị cải tạo thành phòng đàn, trong phòng nào là dương cầm, ghita và đủ loại nhạc cụ, không có bàn ăn, chỉ có sô pha và bàn trà. Hai gian phòng còn lại, một là phòng ngủ, một là phòng làm việc. Trong phòng làm việc có máy tính và thiết bị ghi âm, trên mặt đất vất đầy bản nhạc.
Tả Thiên Dương không dám nhúc nhích, thò đầu vào đánh giá mấy bản nhạc trên mặt đất.
Lý Hi Hạnh nói: "Đây đều là vài đoạn ngắn nhất thời nghĩ ra."
Cũng giống như khi viết tiểu thuyết, trước tiên bạn sẽ nghĩ ra rất nhiều đoạn tình tiết ngắn, nghĩ ra một đoạn xuất sắc không khó, cái khó là kết hợp chúng thành một tác phẩm xuất sắc.
"Còn chưa viết được à?" Tả Thiên Dương hỏi.
Lý Hi Hạnh lắc đầu, vò đầu bứt tóc.
"Gọi cơm hộp trước đi." Chu Tiêu Đồng nói, "Vừa ăn vừa nói chuyện."
Nhà Lý Hi Hạnh không có bàn ăn nên ba người chỉ có thể ngồi quanh bàn trà. Cũng may chẳng ai phàn nàn gì – Tả Thiên Dương tuy đã là một ông chủ có giá trị cao, nhưng năm đó cũng từng ăn cơm hộp trong những đoàn phim lộn xộn và bẩn thỉu. Phàn nàn chỉ để giữ mặt mũi mà thôi, đối với những người không cần giữ mặt mũi thì cũng không cần phàn nàn làm gì.
"Cô thế nào rồi?" Chu Tiêu Đồng hỏi.
"Không thuận lợi." Lý Hi Hạnh thẳng thắn nói, "Tôi chưa từng viết bài hát cho ca sĩ có phong cách như Chương Lệ Lị."
Lý Hi Hạnh lúc trước từng viết bài hát cho bạn bè, nhưng phần lớn đều tự sáng tác cho mình. Bây giờ phải suy xét đến phong cách của Chương Lệ Lị, nên khó thuận buồm xuôi gió.
"Có muốn đi dạo một lúc không?" Chu Tiêu Đồng hỏi, "Mười mấy ngày nay cô chưa ra khỏi cửa phải không?"
Lý Hi Hạnh luồn tay vào mái tóc dài, cằm gác trên bàn, im lặng.
Đúng vậy, cô đã bế quan rất nhiều ngày nhưng vẫn không tìm được cảm hứng.
Có vài người trong hoàn cảnh gặp áp lực lớn sẽ bộc phát sức sáng tạo đáng kinh ngạc, nhưng có những người lại cần hoàn cảnh thanh thản nhẹ nhàng thoải mái mới có thể sáng tác. Lý Hi Hạnh cũng cảm thấy mình nên điều chỉnh trạng thái.
Nhưng đúng lúc này, chuông di động của Lý Hi Hạnh vang lên. Cô cầm lên thì thấy là Tôn Minh Nguyệt gọi tới.
"Bệnh của em sao rồi?" Vừa nhận điện thoại, Tôn Minh Nguyệt đã hỏi.
Trong khoảng thời gian này Tôn Minh Nguyệt hai ba ngày lại gọi điện hỏi thăm Lý Hi Hạnh, nhưng Lý Hi Hạnh vẫn trả lời bệnh của cô chưa khá hơn.
"Còn chưa khỏe sao? Cần chị đến đưa em đi bệnh viện không hả? Cuối tuần ở Hải Nam có hoạt động, phí sân khấu rất cao. Thứ tư tuần sau cũng có hoạt động thương mại bên Hàng Châu. Sắp nghỉ hè rồi, nhiều hoạt động, hai tháng này em chăm chỉ chạy hoạt động một chút, tiền bán phòng của em cũng kiếm lại được rồi! Đừng nằm lười trong nhà nữa......"
Lý Hi Hạnh chuyển sang chế độ phát qua loa, âm thanh của Tôn Minh Nguyệt trong điện thoại truyền ra, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương đều nghe được.
Tả Thiên Dương nói mấy chữ bằng khẩu hình, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào mặt, làm vài động tác hướng dẫn. Lý Hi Hạnh hiểu ý anh, nói với điện thoại: "Hai hôm trước hết bệnh rồi, nhưng là em lại bị dị ứng, trên mặt nổi đầy nốt đỏ, không thể gặp người khác được."
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Lý Hi Hạnh luôn thẳng thắn, chưa bao giờ lừa ai, cho nên cô nói cô bị bệnh, Tôn Minh Nguyệt tin ngay. Nhưng bệnh lâu như vậy, một bệnh tiếp một bệnh, khó tránh khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Tả Thiên Dương đứng lên, đi lại trong phòng tạo ra tiếng bước chân, sau đó bóp họng bắt chước âm thanh y tá kêu lên: "Số 504, Chu Tiêu Đồng, mời đến phòng khám da liễu số 3!"
"......" Tôn Minh