Không còn Tạ Mặc Đông đệm đàn, chỉ còn mình Lý Hi Hạnh, ôm một cây đàn, còn có thêm một Chu Tiêu Đồng ngồi bên cạnh.
Cô xem lại bản nhạc, nâng mắt lên, nhìn mọi người đang ngồi trong phòng một lượt, sau đó lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Chương Lệ Lị không khỏi ngạc nhiên.
Cô ấy mới gặp riêng Lý Hi Hạnh ba lần, lần thứ hai gặp mặt cũng mới chỉ cách đây mấy tiếng. Cô ấy từng xem Lý Hi Hạnh thi đấu, cảm thấy Lý Hi Hạnh trên sân khấu và Lý Hi Hạnh bình thường không giống nhau. Lý Hi Hạnh trên sân khấu rất quyến rũ, tự tin và nổi bật, nhưng Lý Hi Hạnh trong cuộc sống thường ngày lại là một người ngượng ngùng nhút nhát, không khác gì hàng trăm nghệ sĩ mới cô ấy đã từng gặp qua.
—— Cô ấy cũng không biết, Lý Hi Hạnh trên sân khấu hay dưới sân khấu không hề khác nhau. Hai lần gặp mặt Lý Hi Hạnh không thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong ấn tượng của cô ấy, bởi vì Lý Hi Hạnh gần đây đang bước vào giai đoạn thung lũng của sự nghiệp.
Giờ khắc này, Lý Hi Hạnh dường như khác hẳn cô gái mấy tiếng trước! Không phải khác biệt ở bề ngoài, vẫn là bộ quần áo đấy, chỉ khác đôi giày da lịch sự đã được tùy tiện thay bằng một đôi tông, mà vì chạy qua chạy lại không có thời gian dặm lại lớp trang điểm, lớp trang điểm trên mặt cũng đã nhạt bớt.
Nhưng sự tự tin của Lý Hi Hạnh lúc này lại khiến cô hấp dẫn hơn rất nhiều. Đó là một loại ánh sáng phát ra từ chính con người cô.
Chương Lệ Lị bỗng nhiên tràn ngập mong đợi với bài hát Lý Hi Hạnh sắp mang tới.
Lý Hi Hạnh cúi đầu gảy dây đàn, tiếng hát vang lên.
"Họ luôn nói chúng ta quá liều lĩnh / Bốc đồng bước đi dễ bị tổn thương /
"Chúng ta đều giống nhau /Vấp ngã trên con đường theo đuổi mơ ước /
"Lúc bạn cần tôi nhất, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn /
Lúc tôi hạnh phúc nhất , cũng muốn cùng bạn sẻ chia "
Ba vị lãnh đạo của Văn hóa Khuynh Thành cầm bản nhạc, người thì rung đùi, người thì gật gật đầu theo tiếng đàn của cô. Chương Lệ Lị không nhịn được, nhẹ nhàng ngâm nga theo lời bài hát.
"Nụ cười bạn cho tôi sức mạnh / Năm tháng chứng kiến chúng ta cùng trưởng thành /"
"Sau mưa gió sẽ có ánh mặt trời mỹ lệ /Tương lai chính là phần thưởng của chúng ta /"
Lý Hi Hạnh hát xong câu cuối cùng, lại không tiếp tục đàn đoạn kết. Cảm hứng đột nhiên ùa đến, ánh mắt cô rời khỏi bản nhạc, ngón tay như bay trên dây đàn, ngẫu hứng solo một đoạn ghita. Đoạn solo kết thúc, cô lại đàn nốt đoạn kết của bản nhạc ban đầu, trôi chảy hoàn thành bài hát.
Kết thúc bài hát, cô đặt tay lên dây đàn, ngừng những dư âm còn sót lại. Tiếng đàn đột nhiên biến mất, nhưng vài người trong phòng vẫn còn đắm chìm trong bản nhạc chưa thể thoát ra.
Chu Tiêu Đồng xúc động rất muốn vỗ tay, nhưng đây là phòng họp của Văn hóa Khuynh Thành, cũng là nơi Lý Hi Hạnh phỏng vấn, cô vốn không nên xuất hiện ở đây, nếu giờ tùy tiện vỗ tay có thể sẽ phá hỏng không khí.
Trong lúc cô con đang phân vân, đã có tiếng vỗ tay vang lên.
Người đầu tiên vỗ tay là Chương Lệ Lị, trên mặt cô ấy mang theo nụ cười khẳng định, không hề che giấu cảm xúc, nhìn cũng biết cô ấy rất vừa lòng với màn trình diễn này. Sau đó, Lục Phong và Phùng Thành cũng vỗ tay theo, nhưng hai người họ bình tĩnh hơn rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
Lúc này Chu Tiêu Đồng mới vui sướng vỗ tay, còn bí mật giơ ngón tay cái với Lý Hi Hạnh.
Lục Phong nhàn nhạt nói: "Bài hát này khá tốt."
Giọng nói và đánh giá này khiến Chu Tiêu Đồng nhịn không được chửi thầm trong lòng: "Rõ ràng là tuyệt vời như vậy, mà chỉ "khá tốt", yêu cầu có cao quá không thế?
Nhưng cô ấy không biết là, lúc trước Lý Hi Hạnh hát ba bài, đối phương chưa từng vỗ tay, ngoại trừ khách sáo nói vài câu lúc Lý Hi Hạnh rời đi thì không có một lời động viên nào, đánh giá như bây giờ đã là rất cao rồi.
"Bài hát này em viết lúc nào? Sao lúc trước không lấy ra?" Chương Lệ Lị hỏi.
"Tầm hai ba tháng trước ạ." Lý Hi Hạnh thành thật trả lời.
Chương Lệ Lị gật đầu. Tác phẩm này chắc chắn hoàn thành chưa lâu, nếu không, tác phẩm xuất sắc như vậy không có lý do gì Lý Hi Hạnh không cho nó vào album.
Cô ấy lại hỏi: "Vì sao lúc tôi hỏi em còn tác phẩm nào khác không em lại không lấy nó ra? Sau khi đi rồi mới trở lại?"
Lý Hi Hạnh liếc nhìn Chu Tiêu Đồng một cái.
"Lúc sáng tác xong bài hát này em đã rất thích, đặc biệt mời bạn của em viết lời cho nó. Cô ấy không có kinh nghiệm viết lời bài hát, vì thế đã học hỏi rất nhiều, mất rất nhiều công sức và thời gian. Sau khi cô ấy viết xong, em đã hứa với cô ấy, bài hát này sẽ thành bài hát chủ đề album tiếp theo của em. Cho nên lúc ấy em không muốn lấy nó ra, sợ phụ tấm lòng của cô ấy...rất xin lỗi các vị tiền bối, làm mất thời gian của mọi người".
Chu Tiêu Đồng nghe Lý Hi Hạnh một hơi thành thực kể hết mọi chuyện, nhịn không được trong lòng thầm toát mồ hôi thay.
Người này quá thành thật. Trên đường tớt đây, Chu Tiêu Đồng đã bảo Lý Hi Hạnh, nếu các tiền bối hỏi đến, cô hãy nói là vì bài hát này nhờ bạn viết lời hộ, nên không thể tự ý ra quyết định, sau khi trở về trao đổi cùng bạn mới cảm thấy bài hát này rất thích hợp. Bây giờ Lý Hi Hạnh lại thành thật bày tỏ tình cảm của họ với bài hát này, lỡ đâu Chương Lệ Lị cảm thấy nếu cô không bỏ được tôi bỏ thì làm sao bây giờ.
Quả nhiên, Chương Lệ Lị nhăn mày.
"Nếu tôi thực sự nhận bài hát này của em". Cô ấy nói, "Không phải là đang cướp đoạt thứ yêu thích của người khác sao?"
Chu Tiêu Đồng lo lắng nhìn kẻ thẳng tính không biết ăn nói Lý Hi Hạnh này, hận không thể tự ra trận nói thay. Nhưng thân phận hiện tại của cô lại không thể tùy tiện mở miệng, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.
"Chắc chắn em sẽ luyến tiếc", Lý Hi Hạnh nói, "Bởi vì đây là ca khúc xuất sắc nhất trong các tác phẩm của em, còn có sự góp sức của bạn em, cho nên em muốn giữ lại cho chính mình".
Chu Tiêu Đồng tiếp tục toát mồ hôi. Lời nói này, không thèm giấu dốt, còn đem cả việc đây là bài hát xuất sắc nhất ra kể nữa?
"Xin thứ lỗi vì thái độ này của em ạ, em nghĩ --- đây chính là bản chất của con người". Lý Hi Hạnh nói tiếp, "Nhưng một câu nói của bạn em đã đả động đến em. Em không chỉ là một ca sĩ, em cũng là một nhạc sĩ, nếu tác phẩm