Buổi sáng khi tới công ty, Tôn Minh Nguyệt gặp Dương Bình trên hành lang.
Tôn Minh Nguyệt vội vàng chào hỏi Dương Bình: "Dương tổng, buổi sáng tốt lành!"
Dương Bình gật đầu với cô, dừng bước chân.
"Tiến độ album của Lý Hi Hạnh thế nào rồi?" Ông ta hỏi Tôn Minh Nguyệt. "Tôi nhớ nếu theo kế hoạch lúc trước, bây giờ đã đến giai đoạn hậu kỳ rồi phải không?"
"Dạ". Tôn Minh Nguyệt ngạc nhiên. Bởi vì thời gian phát hành album bị trì hoãn, nên gần đây cô không để ý đến chuyện này.
Dương Bình nhìn vẻ mặt cô, lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Tôi có một cuộc họp." Ông ta đi ngang qua Tôn Minh Nguyệt, đi vào phòng họp: "Một tiếng nữa, cô đến văn phòng tôi báo cáo".
"Được được được". Tôn Minh Nguyệt vội đáp, "Dương tổng đi thong thả".
Tôn Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Dương Bình rời đi, nháy mắt trong lòng muôn vàn suy nghĩ tuôn trào.
Đây là tình huống gì thế này?
Gần đây trong công ty luôn buôn chuyện Dương Bình và Liễu Dương, cũng không ai biết kết cục hai người họ ra sao. Quan hệ chắc chắn không còn giống như trước, nhưng cũng chưa đến mức phải đóng băng hoạt động của Liễu Dương, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau. Nhưng tài nguyên của công ty dành cho Liễu Dương cũng dần giảm bớt...
Bây giờ Dương Bình đột nhiên lại quan tâm đến album của Lý Hi Hạnh, chẳng lẽ...
Tôn Minh Nguyệt còn đang nghĩ ngợi, bả vai đột nhiên bị người khác vỗ một cái.
"Chị Nguyệt!" Cô quay đầu nhìn lại, người vừa vỗ vai cô là Kim Oánh.
"Em vừa mới thấy Dương tổng nói chuyện với chị," Trên mặt Kim Oánh đầy vẻ hóng hớt, hỏi, "Có chuyện gì thế ạ?"
"Ông ấy hỏi chị về tiến độ album của Lý Hi Hạnh."
Kim Oánh cũng kinh ngạc: "Hả? Sao lại thế? Chẳng lẽ ......"
Hai người liếc nhau, đều nghĩ tới cùng một khả năng!
"Wow, không phải Liễu Dương xong đời rồi chứ?" Lúc Kim Oánh nói lời này, biểu cảm cùng giọng nói đều thể hiện rõ sự vui sướng khi người gặp họa.
Liễu Dương và Tôn Minh Nguyệt có thể xem như xung đột lợi ích ——Lý Hi Hạnh là nghệ sĩ dưới tay Tôn Minh Nguyệt, tài nguyên của Lý Hi Hạnh bị đoạt mất, thu nhập của Tôn Minh Nguyệt cũng giảm bớt theo. Nhưng Liễu Dương và Kim Oánh tuy không có xung đột lợi ích, Kim Oánh không vừa mắt cô nàng, hoàn toàn là do bản năng của một người phụ nữ.
Hai người cùng nhau đi đến văn phòng.
"Nhưng hôm qua chị còn thấy Dương tổng lái xe đưa Liễu Dương ra ngoài." Tôn Minh Nguyệt nghi ngờ nói, "Hai người họ không giống đã chia tay."
"Aida, đàn ông ấy mà, có phụ nữ dâng đến tận cửa chẳng lẽ lại từ chối sao?" Kim Oánh cười khẩy, "Trước đây thì là chân ái, bây giờ không còn là chân ái nữa cũng không đến mức đá cô ta luôn đâu. Yêu đương với một nghệ sĩ xinh đẹp trẻ tuổi, chỉ cần không ngu ngốc cưới cô ta về nhà thì ông ấy cũng chẳng lỗ gì!"
"......" Tôn Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, "Đúng."
Hai người đi cùng nhau một đoạn đường, bỗng nhiên không hẹn mà cùng thở dài.
Loại chuyện chim hoàng yến và kim chủ này, nếu thành, các cô sẽ khinh thường người ta. Nhưng nếu không thành, kết cục cuối cùng chim hoàng yến bị kim chủ vất bỏ, các cô nhất thời cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, còn cảm thấy thông cảm.
Chim hoàng yến rốt cuộc chỉ là chim hoàng yến bị người ta nuôi dưỡng. Có một con này chắc chắn một ngày nào đó sẽ có một con khác! Tuy rằng họ đều không muốn thừa nhận, nhưng mình cực khổ làm việc, thấy chim hoàng yến xuất hiện đi đường tắt, chiếm được lợi lộc, trong lòng nhiều hay ít cũng ghen tị với người ta. Nhưng ghen tị thì sao? Nghĩ kỹ lại, thứ các cô ghen ghét nào phải chim hoàng yến, mà chính là vị kim chủ nắm tài nguyên trong tay kia kìa!
Cho nên kết cục thế nào mới khiến ai ai cũng vỗ tay? Chính là để vị kim chủ kia gặp chuyện xui xẻo, đảm bảo ai ai cũng vui mừng! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ai dám đem suy nghĩ này ra nói chứ. Đến cửa văn phòng rồi hai người cũng đường ai nấy đi.
Vừa vào văn phòng, Tôn Minh Nguyệt liền vội vàng liên hệ với bên hậu kỳ, hỏi han tiến độ chế tác album của Lý Hi Hạnh.
Một giờ sau, Tôn Minh Nguyệt đi đến văn phòng của Dương Bình, gõ cửa.
"Vào đi." Giọng của Dương Bình từ bên trong truyền ra.
Tôn Minh Nguyệt vội vàng đẩy cửa đi vào.
"Ngồi đi." Dương Bình hỏi, "Tiến độ chế tác album của Lý Hi Hạnh thế nào rồi?"
"Đã sắp hoàn thành rồi ạ," Tôn Minh Nguyệt vội vàng trả lời, "Còn vài chỉnh sửa cuối cùng, mấy ngày nữa là hoàn thành ạ."
Dương Bình gật gật đầu.
"MV thì sao? Bao giờ thì quay xong??"
Tôn Minh Nguyệt nghẹn lời.
Để ca khúc có thể trở thành hit, một album phải quay hai ba MV. Nhưng phải chờ ca khúc hoàn thành mới có thể quay MVđược. Tuy rằng bây giờ đã hoàn thành việc thu âm ca khúc, nhưng ngày phát hành bị trì hoãn, chuyện quay MV cũng bị bỏ đấy, dự định sang năm tới quay MV cũng không muộn. Cho nên Tôn Minh Nguyệt chưa sắp xếp công việc này.
Tuy vậy Tôn Minh Nguyệt cũng là một chiếc bánh quẩy lâu năm, co được dãn được, Dương Bình hỏi như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không trả lời "Chưa sắp xếp" – lãnh đạo hỏi công việc của bạn, không quan tâm có phải trách nhiệm của bạn hay không, nếu bạn trả lời chưa làm, chẳng khác gì bạn không chăm chỉ và kém cỏi!
Vì thế Tôn Minh Nguyệt khéo léo trả lời: "Dương tổng, ngài yên tâm, album này quay tổng cộng ba MV, nhất định trước khi phát hành album sẽ hoàn thành."
—— trước khi phát hành sẽ hoàn thành, còn khi nào hoàn thành, thì phải do chỉ thị của lãnh đạo.
Dương Bình gật đầu.
"Mau chóng sắp xếp đi." Dương Bình nói, "Trong tháng chín hoàn thành toàn bộ công tác, đừng để ảnh hưởng đến ngày phát hành."
"!!!"
Tôn Minh Nguyệt cảm giác chính mình sắp không thở nổi nữa! Trước khi vào văn phòng phó tổng giám đốc cô chỉ dám suy đoán, nhưng hiện giờ, lời Dương Bình nói, đã xác minh suy nghĩ của cô.
"Ngày phát hành album này là......" Cô cẩn thận hỏi.
"Vẫn theo kế hoạch, phát hành vào tháng mười." Dương Bình nói, "Nếu cần bộ phận nào phối hợp thì cứ đến tìm tôi, tôi ký cho cô. Album này nhất định phải làm thật tốt!"
Trên mặt Tôn Minh Nguyệt dần dần tràn ra một nụ cười vui sướng.
Đi qua đi lại, lại quay về điểm ban đầu. Lý Hi Hạnh có thể phát hành album, người đại diện như cô sao có thể không vui sướng? Dương Bình dù sao cũng là phó tổng, không thể đem công ty ra làm trò đùa. Công ty dù lớn thế nào cũng không thể để ông ta thay đổi đi thay đổi lại được. Cho nên tuy quá trình có gặp khó khăn, nhưng bây giờ quyết định này được đưa ra, chắc chắn không thể thay đổi nữa – album lần này của Lý Hi Hạnh, chắc chắn được phát hành!
"Dương tổng ngài yên tâm!" Tôn Minh Nguyệt vỗ ngực nói, "Album này nhất định không có vấn đề gì!"
=====
Chu Tiêu Đồng ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy mở máy tính ra.
Sau khi cô vào QQ, lại nhận được một loạt thông báo xin vào nhóm.
Từ sau khi cô nhận việc quản lý fanclub, mỗi ngày đều có rất nhiều fan tìm được đường đến với tổ chức. Nếu không phải trong mỗi nhóm đều có vài quản lý, thì mỗi ngày việc thêm người vào nhóm chắc chắn chiếm khá nhiều thời gian của cô. Tuy rằng có vẻ phiền phức, nhưng nhìn thấy nhóm Quả Hạnh ngày càng lớn mạnh, trong lòng cô vẫn vô cùng vui vẻ.
Lý Hi Hạnh bế quan một tháng, cô cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn xử lý chuyện trong fan club.
Đầu tiên cô tiến hành phân cấp lại các nhóm quản lý của fanclub. Lúc trước fanclub còn ít người, Tiêu Tiêu kéo tất cả các quản lý vào cùng một nhóm, bao gồm các quản lý diễn đàn, hội trưởng địa phương, cùng thiết kế họa sĩ... Nhưng bây giờ số người trong fanclub ngày càng đông, số lượng quản lý cũng tăng, nếu chỉ có một nhóm thì sẽ không thuận lợi cho việc quản lý. Cho nên trên cơ sở chức năng của từng bộ phận mà tiến hành phân chia lại nhóm quản lý.
Trang trí thiết kế họa sĩ cho vào một nhóm, quản lý diễn đàn quản lý Tieba cho vào một nhóm, các hội trưởng địa phương một nhóm. Sau đó cô lại cổ vũ các hội trưởng tự lập nhóm quản lý tại địa phương. Mỗi vị hội trưởng có ít nhất hai vị phó hội trưởng. Nếu là nơi thường xuyên có hoạt động offline hoặc một số hoạt động khác, thì nên có vài thành viên quản lý tài vụ hoặc thiết kế trang trí đồ tiếp ứng, tùy từng hội trưởng địa phương sắp xếp và quản lý.
Cấp cao