Chương 46: Cảm kích
Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên đi tới cạnh cửa xe, tài xế liền xuống xe mở cửa giúp cô. Sau khi cửa xe được mở ra, cô thấy ông lão với sắc mặt lạnh lùng ngồi bên trong.
“Vào đây ngồi đi.”
Trình Tư Miên yên lặng ngồi xuống, vị tài xế đó đóng cửa lại cho cô.
“Ông tìm cháu có việc gì không?”
“Con nhóc này gan lớn lắm, nói chuyện cũng rất lợi hại.” Tô lão gia tử lườm cô, “Chắc tính tình này đã hấp dẫn cháu ta đúng chứ?”
Trình Tư Miên nhún nhún vai, “Cháu không biết, nhưng mà ông nội à, cháu còn có những ưu điểm khác nữa.”
Tô lão gia tử cười nhẹ một tiếng, “Ngược lại rất tự tin.”
Trình Tư Miên cong mông, “Ông nội, ông gọi cháu tới không chỉ muốn biết cháu hấp dẫn cháu trai ông như thế nào đúng chứ?”
Tô lão gia tử không lên tiếng, sau khi yên lặng một lúc ông mới nói, “Cô và Gia Nam bằng tuổi nhau, đều là những đứa nhóc không hiểu chuyện.”
Trình Tư Miên xụ mặt.
“Ta không biết người có tâm tư kín đáo như Hiển Ngôn tại sao lại vừa ý một cô nhóc như cháu.” Tô lão gia tử nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói, “Ta đã từng muốn ngăn cản nó nhưng nó lại dùng chình mình uy hiếp ta, haiz, ngược lại nó rất hiểu nhược điểm của ta là gì.”
Trình Tư Miên, “Ông..”
“Để cho ta nói hết trước đi.” Tô lão gia tử nhìn cô, con ngươi hơi trầm xuống, “Cháu đều biết chuyện khi còn bé của Hiển Ngôn à?”
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Nó lại không lừa cháu…” Tô lão gia tử thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này từ khi được ta dẫn về liền nảy sinh lòng phòng bị với ta, nhưng nó rất thông minh, khi đó cũng chưa từng biểu lộ cảm xúc gì quá nhiều, nó biết nếu lúc đó không có ta che chở thì nó chỉ còn cách lưu lạc đến viện trẻ mồ côi, cho nêu khi đó bị chú và anh em bài xích nó cũng không hề phản kháng.”
Trình Tư Miên khiếp sợ trong lòng, anh đã từng nói, cô và anh rất giống nhau, anh rất hiểu cảm giác của cô…
Ban đầu cô cũng biết nếu mình không được chú nhỏ che chở chắc chắn sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, cho nên luôn tỏ ra ngoan ngoãn.
Hai người bọn họ quả thật có chút giống nhau, nhưng tình cảnh của anh còn khó khăn hơn cô rất nhiều.
“Mặc dù nó luôn phòng bị với ta nhưng ta thật sự yêu thương nó từ tận đáy lòng.”
Trình Tư Miên hơi kinh ngạc nhìn về phía Tô lão gia tử, không ngờ ông sẽ nói những điều này.
“Thật ra thì trong ba người con ta yêu thương nhất chính là con trai lớn, cũng chính là cha của Tô Hiển Ngôn, nhưng sau đó nó lại đoạn tuyệt quan hệ với ta, làm ta vô cùng thất vọng…Sau khi biết nó qua đời ta càng thêm khổ sở, lập tức không nói hai lời liền mang Hiển Ngôn về nhà họ Tô.” Tô lão gia tử nhìn Trình Tư Miên, “Ta vừa nhìn thấy Hiển Ngôn liền biết nó rất thông mình, y như cha của nó vậy, ta chỉ muốn giao cho nó cả nhà họ Tô, đầu tiên ta cho nó tự gây dụng sự nghiệp ở bên ngoài cũng là muôn nhìn thực lực chân chính của nó như thế nào, kết quả quả nhiên làm ta rất hài lòng.”
Trình Tư Miên nhíu mày, “Tại sao ông lại nói với cháu những thứ này?”
“Bởi vì ta muốn nói cho cháu biết, nó nhất định phải là người thừa kế của nhà họ Tô, mà thật ra thì nó cũng có dã tâm làm cho nhà họ Tô càng ngày càng lớn mạnh.” Tô lão gia tử nói tiếp, “Nó đã chọn cháu, nói thật là ta không có biện pháp nào từ chối được, ta đã mất đi cha của nó, không thể lại liều lĩnh để nó gặp nguy hiểm được.”
Mắt Trình Tư Miên liền sáng lên.
“Nhưng mà.” Tô lão gia tử híp mắt, “Cháu cho là mình có đủ tư cách đứng bên cạnh nó sao?”
Trình Tư Miên sửng sốt một chút.
“Người muốn kết thân với nhà họ Tô của ta có không ít đâu, ta chọn nhà họ Thái là vì thực lực của họ gần như ngang bằng với nhà ta, con gái của họ Thái Tâm Duyên cũng rất ưu tú. Cô nhóc, thích một người không chỉ là để người đó nhúng nhường bảo vệ mình mà cháu cũng phải cố gắng đuổi theo bước chân của nó mới đúng, như vậy thì hai người mới có thể đứng chung một chỗ ngang nhau và lâu dài hơn. Cháu chỉ mới là một học sinh cấp ba, ta nói như vậy cũng không biết cháu có thể…”
“Ông nội Tô, cháu hiểu.” Trình Tư Miên cười nhạt một tiếng, “Ông nhất định rất rõ quá khứ của cháu nên mới không yên tâm với cháu, cảm thấy cháu và anh ấy đứng chung với nhau không hợp đúng không?”
“Cháu sẽ cố gắng.” Trình Tư Miên nghiêm túc nhìn ông ấy, “Cháu sẽ khiến mình ưu tú hơn, cháu sẽ cho mọi người biết cháu có thể đứng bên cạnh anh ấy.”
Tô lão gia tử nói, “Tính giác ngộ không tệ, nhưng không biết năng lực làm việc của cháu thế nào.”
“Không phải ông nói cháu rất tự tin sao.” Trình Tư Miên nhướng mày, “Cháu tin rằng tương lai mình sẽ làm rất tốt.”
Tô lão gia tử thu hết mọi thần sắc của cô vào mắt, ánh mắt cô bé này rất sắc bén, lại có thể khiến cho một người đã vượt qua hàng trăm cuộc chiến trên thương trường như ông có cảm giác tin tưởng, “Hy vọng cháu nói được làm được.”
“Tất nhiên.” Trình Tư Miên gật đầu một cái.
“Tốt lắm, ta sẽ chờ.” Tô lão gia tử nhìn thẳng phía trước, “Cháu đi trước đi.”
Trình Tư Miên mở cửa xuống xe, cô hơi dừng lại rồi xoay người nói, “Ông nội, nếu ông thương yêu anh ấy thật lòng tại sao lại không nói ra, ông cứ giấu giếm trong lòng để anh ấy luôn ghét ông, ông có cảm thấy thoải mái không?”
Tô lão gia tử sửng sốt một chút, “Cái gì?”
Trình Tư Miên cố làm ra biểu cảm bừng tỉnh ngộ, “A, từ nãy giờ không phải ông muốn cháu chuyển lời ông nói lại với anh ấy đó chứ? Ông nội, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, cháu cũng không tốt bụng đến vậy đâu, ông muốn nói thì tự ông đi nói đi.”
Trình Tư Miên nói xong liền đóng cửa lại, vui vẻ thoải mái rời đi.
Bên trong xe, sắc mặt Tô lão gia tử lúc đỏ lúc trắng, điển hình của việc đã bị nhìn thấu suy nghĩ…
Cô nhóc này! Miệng lưỡi quá lợi hại!
“Tư Miên! Ông nội tớ đã nói gì với cậu, có phải ông lại làm khó cậu không?” Tô Gia Nam thấy cô đi ra liền vội tiến lên truy hỏi.
“Không có, tớ giống người dễ bị người khác bắt nạt lắm à?”
Tô Gia Nam vẫn không tin, do dự hồi lâu rồi hỏi, “Ông, ông ấy có phải không, không để cậu và…và anh tớ sống chung không?”
Trình Tư Miên ngước mắt, trong ánh mắt mang theo tia thăm dò. Tô Gia Nam mím môi, “Tớ biết, tớ biết cậu, cậu thích anh tớ.”
Trình Tư Miên ừ một tiếng, không nói gì nhiều nữa, chỉ nói, “Ông nội của cậu không làm khó tớ, yên tâm đi.”
Theo như lời ông ấy nói, cô quả thật phải trưởng thành, không thể mãi trẻ con như vậy, cô không thể cứ mãi để anh che chở, cô cần lớn mạnh hơn, cần biến thành người phụ nữ có thể sóng vai với anh.
Trình Tư Miên đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao, Tô Căng Bắc kéo kính mắt xuống, “Ổn chứ cô nhóc…à, Trình Tư Miên.”
Trình Tư Miên cười một tiếng, “Vô cùng tốt.”
Tô Căng Bắc đắc ý nhướng mày, “Tôi biết mà, nếu không anh cả cũng không nhanh như vậy đã đồng ý nhận công việc kinh doanh của nhà họ Tô.”
Trình Tư Miên ngạc nhiên, “Anh…nhanh như vậy?”
Tô Căng Bắc, “Đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, trước đây ông nội để anh ấy ra ngoài xông pha với điều kiện tiên quyết là lúc nào nên trở lại thì phải trở lại.”
“Vậy, công ty EV làm thế nào?”
“Công ty kia à, chắc là giao lại cho người khác làm.”
Sau khi Trình Tư Miên về đến nhà, Tô Hiển Ngôn cũng chưa trở lại, cô nhìn lên lầu nhìn một chút, đoán là sau này anh sẽ rất bận rộn, chắc cũng không thường quay về nơi này.
“Tiểu Miên Miên, cô đã về.” Tra Dịch Quang vui mừng chạy đến, “Này, mẹ cô nấu mấy món nhìn đơn giản nhưng rất ngon.”
Tưởng Vân Lam nghe được tiếng nói chuyện liền đặt chén đũa xuống, bà đi tới, “Đi học có mệt không, mau cởi cặp sách ra, rồi tới dùng cơm thôi.”
Trình Tư Miên có hơi không thích ứng được, cô nhìn Tưởng Vân Lam một cái, “..Ồ.”
Trình Tư Miên ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm.
Tưởng Vân Lam lại hỏi, “À đúng rồi, cậu Tô không về cùng con sao?”
Trình Tư Miên, “Anh ấy không thường về nhà với con.”
“Vậy có muốn gọi điện hỏi thăm chút không, chừa lại đồ ăn cho cậu ấy.”
“Không cần đâu.” Trình Tần vừa ăn vừa nói, “Cậu ấy chắc rất bận, sẽ tự giải quyết ở ngoài.”
“Vậy cũng tốt.” Tưởng Vân Lam vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Trình Tư Miên, “Đứa nhỏ này, sao lại gầy như vậy, ăn nhiều thịt vào.”
Tra Dịch Quang bật cười thành tiếng, “Bình thường lúc ăn cơm cô ấy ăn rất nhiều thịt, Hiển Ngôn còn khống chế lượng ăn của cô ấy, thường xuyên bắt cô ấy ăn nhiều rau xanh đó.”
Trình Tư Miên liếc Tra Dịch Quang một cái, “Im miệng.”
“Tôi chỉ nói thật thôi, nếu là Hiển Ngôn ở đây, cô dám ăn hết thịt mà không ăn rau à.”
“A?” Tưởng Vân Lam cười khen ngợi, “Đúng là tiểu Tô rất quan tâm đến con nha.”
Trình Tư Miên nhướng mày, “Tiểu, tiểu Tô?” Không phải luôn gọi là Tô tiên sinh sao, sao lại biến thành tiểu Tô rồi, trách sao cô khó thích ứng được.
“Ồ, chuyện này à.” Tưởng Vân Lam có hơi xấu hổi nói, “Vốn là mẹ cảm thấy cậu ấy là bạn của chú con nên mới gọi là Tô tiên sinh, nhưng bây giờ mẹ biết các con đang nói chuyện yêu đương, mẹ gọi như vậy thì lạ quá nên mới…”
“Khụ…” Trình Tần phun canh trong miệng ra ngoài.
Tra Dịch
“Nói, nói chuyện yêu đương…Con nói qua con và anh ấy khi nào…” Trình Tư Miên nói cũng không còn lanh lẹ nữa.
“Đứa nhỏ này, “Tưởng Vân Lam cười từ ái, “Con tưởng mẹ không nhìn ra à, nhưng mà con yên tâm, mẹ không phong kiến như vậy đâu, dù sao nhìn tiểu Tô cũng là một người đáng tin cậy, mẹ sẽ không phản đối.”
“Cắt!” Trình Tần chớp chớp mắt, “Chị dâu, chị đang nói gì vậy, nói chuyện yêu đương gì? Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên á?Nói đùa thôi đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tưởng Vân Lam bất ngờ nhìn về phía Trình Tư Miên, “Tư Miên? Các con đang nói chuyện yêu đương mà đúng chứ?”
“Chúng con, thật ra thì…cũng không có nói chuyện yêu đương, ý con là…cũng không được xem là nói chuyện yêu đương.” Trình Tư Miên đỡ trán, có một số việc đúng là không lừa được mà.
“Ha ha ha.” Tra Dịch Quang thật sự không nhịn nổi nữa, anh ta vỗ vai Trình Tư Miên một cái, “Cô đó, dứt khoác thừa nhận đi.”
Trình Tần trừng mắt, “Tra Dịch Quang , cậu có ý gì!”
Trình Tư Miên: “Chú, chú nghe cháu giải thích một chút.”
“Giải thích cái gì!” Trình Tần đứng bật dậy, “Cái này có gì phải giải thích à! Nói chuyện yêu đương ư? Cái quái gì thế!”
Trình Tư Miên, “Chú, yêu cầu chú bình tĩnh lại.”
“Không cần! Cháu nói cho chú biết nói chuyện yêu đương là có ý gì!”
“Thật ra thì cháu và Tô Hiển Ngôn cũng chưa phải là nói chuyện yêu đương.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi nói, “Chẳng qua chúng cháu là thích lẫn nhau, còn chưa phải là bạn trai bạn gái.”
Trình Tần, “…”
Excuse me? (Xin lỗi?) Thích lẫn nhau? Ông chủ kim bạn tốt của anh ta và cháu gái nhỏ của mình ý hả???
Khi Tô Hiển Ngôn về nhà cũng đã khuya rồi nhưng mà khi anh mở cửa vào nhà lại phát hiện đền đuốc phòng khách sáng trưng, hơn nữa còn có ba người đang ngồi chỉnh tề trên sofa.
Tô Hiển Ngôn đặt áo vest lên sofa, nhìn bọn họ kỳ quái nói, “Mọi người đang làm gì vậy?”
Trình Tần lập tức đứng lên khỏi sofa, “Tô Hiển Ngôn, cậu đi nói chuyện với tôi một chút.”
Tô Hiển Ngôn kinh ngạc.
Đây là lần đầu Trình Tần chỉ mặt gọi tên anh trực tiếp thế này.
Tra Dịch Quang và Trình Tư Miên vội vang đứng qua một bên, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi giả vờ như đang nói chuyện khí thế ngất trời với nhau. Ừ, chuyện của người ngoài không liên quan đến họ.
Trình Tần đi lên lầu, trong lòng Tô Hiển Ngôn dường như đã đoán được điều gì, anh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng theo anh ta vào phòng.
Chờ khi hai người đi mất, Trình Tư Miên và Tra Dịch Quang nhanh chóng chạy lên lầu, dán sát lỗ tay vào cửa phòng, muốn nghe động tĩnh bên trong.
“Tra Dịch Quang, anh nói xem chú sẽ nói gì?”
Tra Dịch Quang làm động tác suỵt, “Khó mà đoán được, nhưng mà nói về chuyện này, lúc tôi biết đã khiếp sợ không tin vào tai mình, còn chú cô ấy à, đoán chừng còn nghiêm trọng hơn.”