Nghề Này

Chương 124


trước sau


- Đang nghĩ cái gì?

- Đang nghĩ vì sao Bé lại thích Gấu... Ơ? Bé dậy hồi nào đó? - Kỳ Duyên theo bản năng nói lời thật, nói xong rồi mới ngơ ngác phát hiện chị đã dậy từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm vào cô.

- Vậy vì sao Gấu lại thích Bé? - Chị không có trả lời, mà quăng một câu hỏi khác lại cho Kỳ Duyên.

- Bởi vì Bé hấp dẫn Gấu.

- Hửm?

- ... Gấu cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy Bé đặc biệt có sức hút, khiến cho Gấu tự chủ không được muốn đến gần, đến gần rồi lại phát hiện dường như mình cũng không thoả mãn, muốn được càng gần Bé hơn một chút nữa. - Kỳ Duyên đột nhiên trở mình ngồi dậy, chống tay nằm đè lên người chị, ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú nhìn về phía người bên dưới "Có lẽ là vì Bé đã bảo vệ Gấu một lần, nên Gấu muốn bảo vệ Bé cả đời còn lại đi."

Chị im lặng, cũng nhìn Kỳ Duyên, lát sau bĩu môi, nâng tay đẩy bạn Gấu ra "Thế ai bảo vệ bạn Gấu một lần, bạn Gấu đều phải lấy thân báo đáp cả đời như vậy phải không?", đồ đáng ghét.

- Ơ, không có màaaa. Chỉ có một mình Bé thôiiiii. - Kỳ Duyên vội vàng ôm lấy chị, mắt long lanh đáng thương vô cùng.

- Hừ. - Chị xoay mặt đi chỗ khác.

Kỳ Duyên không cảm thấy chị giận thật, vì vậy mỉm cười, nâng tay nhéo lấy cằm chị, để chị nhìn thẳng mình "Vậy còn Bé, vì sao lại đồng ý quen Gấu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chuyện này, trước kia Kỳ Duyên cũng từng hỏi, nhưng mỗi một lần đều bị chị bỏ qua, hôm nay cô nhất định muốn bằng được một câu trả lời.

Đối với sự nghiêm túc của Kỳ Duyên, Minh Triệu im lặng. Lát sau, chị ngước mắt, không trốn tránh nữa, vô cũng nghiêm túc trả lời "Thật ra Bé cũng không biết. Chỉ cảm thấy ở gần Gấu rất thoải mái.", nói rồi chị cầm lấy tay Kỳ Duyên, đem nó đặt ở trên tim mình, "Nơi này cũng sẽ vô thức mà đập nhanh hơn."

Kỳ Duyên chuyên chú nhìn chị, lòng bàn tay cảm nhận được nơi đó truyền đến từng nhịp đập vững vàng.

- Thật ra trước lúc Gấu tỏ tình, Bé cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Liệu tụi mình có tiến tới được với nhau không, tiến tới rồi có cùng nhau đi lâu dài được hay không. Gánh nặng của hào quang và định kiến xã hội ngoài kia vẫn còn quá lớn, cho cả hai đứa mình, đặc biệt là Gấu.
1

- Bé biết Gấu thích Bé? Biểu hiện của Gấu rõ ràng vậy hả?

Chị nhướn mày, nhéo nhéo mũi cô "Bạn Gấu đoán xem?"

Kỳ Duyên bĩu môi, vậy mà ai kia cũng không xi-nhan trước cho cô, làm cô lo đứng lo ngồi, sợ rằng chị sẽ kỳ thị mà tránh xa cô.

Dễ thương quá... Để nhéo cái nữa... Gò má bạn Gấu bị chị nhéo đỏ bừng rồi.

Kỳ Duyên không cản chị, ngoan ngoãn để chị nhéo, sau đó hạ thấp người đòi lại bằng một cái hôn. "Sau đó thì sao? Cuối cùng vì sao lại đồng ý? Lúc đó Bé không sợ Gấu chỉ là nhất thời, hoặc là sẽ không đủ chín chắn sao?"

- Sợ! Lúc đó Bé rất do dự. Lúc đó bạn Gấu còn chưa đủ 22, về sau vẫn còn quá dài. Bé sợ bạn Gấu chỉ là nhất thời hứng thú, sẽ mau chán, sẽ...

Chị im lặng không nói tiếp, nhưng Kỳ Duyên trong lòng dường như cũng đoán được.

Cô và chị khác nhau quá nhiều, năm 22 tuổi, Kỳ Duyên tự nhận chính mình thật sự còn rất nông nổi, rất hiếu thắng, việc gì cũng sẽ nhanh chán. Còn chị thì... một người con gái 30 tuổi, sự nghiệp ổn định, tài chính vững vàng, có thể chấp nhận được một đứa nhóc chưa kịp lớn như cô sao? Hoặc là nói, cô liệu có thể nào chịu đựng sự bình lặng của chị. Nhưng Kỳ Duyên chưa bao giờ hối hận vì đã theo đuổi chị, cô còn cảm thấy vô cùng may mắn vì năm đó chính mình còn trẻ, nhiệt huyết tràn đầy, vì vậy mới không ngần ngại tiến lên phía trước.

- Theo Gấu thì, Bé là một người sống lý trí nhiều hơn hay tình cảm nhiều hơn?

- ... Nếu để Gấu nói, Bé sống tình cảm nhiều hơn, lại không thể hiện điều đó ra ngoài. Nhưng nếu một chuyện gì đó xảy đến, Bé lại dùng lý trí để phản ứng và lựa chọn... Cho nên? Lúc đồng ý với Gấu, Bé suy nghĩ kỹ sao? Có thể nói cho Gấu biết lúc đó Bé đã nghĩ gì không? - Kỳ Duyên đột nhiên rất muốn biết, muốn biết chị vì cái gì sẽ chọn cô.

- Không thể. - Chị dứt khoát từ chối trong sự ngỡ ngàng của cô, trong mắt bạn Gấu hiện lên một chút mất mát, nhưng cũng không có miễn cưỡng chị, "À..."

Chị đột nhiên rướn người lên, vòng tay ôm lấy cổ Kỳ Duyên, ở trên môi bạn Gấu hôn nhẹ một cái "Vì lúc đồng ý với Gấu, quyết định, là dùng nơi này.", tay một lần nữa chỉ về tim mình.

- Bé... - Kỳ Duyên ngơ ngác, thấp thấp giọng gọi một tiếng.

- Làm gì có lý do nhiều như vậy. Tình cảm là phải dùng nơi này đi cảm nhận, không phải sao?


Cho nên, chị là dùng con tim tới quyết định hạnh phúc của chính mình, là thực sự không hề trải qua cân đo đong đếm nào, cứ như vậy mà chấp nhận cô sao?

Kỳ Duyên cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cuống họng, không biết nên nói gì mới tốt.

- Không sợ đưa ra một quyết định sai lầm? - Giọng bạn Gấu có hơi đứt quãng, xoay mặt đi, cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.

Chị mỉm cười, nhún vai một

cái "Sai thì sai đi, xem như bạn Gấu giỏi, lừa được Bé."

Kỳ Duyên phì cười, cười rồi lại cảm thấy mũi cay cay, nói ra thì nhẹ nhàng đó, nhưng để chị đưa ra quyết định đó, cũng là dũng cảm đến mức nào.

- Nhưng sự thật chứng minh, để nơi này ra quyết định cũng tốt lắm, ít nhất là cho tới bây giờ cũng không hối hận.

- Cái gì không hối hận? Không phải nên cảm thấy may mắn sao? - Kỳ Duyên nhướn mày. - Tui thương mấy người nhiều vậy mà.

Chị bĩu môi "Làm như tui không thương mấy người..."

- Thương bao lâu?

Cả đời...

Chị mím môi, rất muốn nói như thế. Nhưng lại sợ nói ra rồi sẽ không cách nào thực hiện được. Chị nhìn bạn Gấu, trong con ngươi màu tối kia, chị thấy chính mình, dường như cũng chỉ có chính mình, phần còn lại đều là yêu chiều, cũng chỉ dành cho mình. Trong lòng như bị ai cào nhẹ một chút, nhắm mắt, hít sâu một hơi, mấp mấy môi, cố gắng đem hai chữ kia nói ra.

- Khó nói sao? Vậy để Gấu. - Kỳ Duyên mỉm cười, nếu Bé cảm thấy chưa sẵn sàng, vậy giao cho Gấu tới đi. "Cả đời.", cô cúi xuống ngậm lấy môi chị "Gấu mặc kệ Bé sẽ thương Gấu bao lâu, nhưng một lần này Gấu thương Bé, sẽ là cả đời này. Tin tưởng Gấu."

Khoé mắt chị ướt át, trong lòng mềm một mảnh, hé môi đáp lại nụ hôn kia, trong cuống họng rầm rì mấy chữ "Ừm, tin Gấu."

...

Kỳ Duyên cho rằng, chị dùng con tim tới quyết định hạnh phúc của chính mình, là thực sự không hề trải qua cân đo đong đếm nào, cứ như vậy mà chấp nhận cô. Sự thật lại không phải.

Chị có tin vào tình yêu không. Có, vĩnh viễn đều là có.
Nhưng có tin vào một tình yêu hoàn hảo, vĩnh viễn kéo dài không. Vậy thì chưa chắc.

Ở độ tuổi 30, muốn một người phụ nữ còn lao đầu vào tình yêu mà không chút do dự, là chuyện gần như không thể nào, bởi họ đã qua rồi cái độ tuổi xem tình yêu là mạng sống, là tất cả đối với mình.

Lúc Kỳ Duyên tới, hỏi chị có sợ không, có. Có lo lắng không, có. Có muốn né tránh không, cũng từng có.

Lúc yêu nhau, người ta sẽ nói với nhau thật nhiều thứ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chị lại sợ sẽ có một ngày, đến hai tiếng Xin chào cũng sẽ trở nên thật khó khăn.
Nếu ngày đó thật sự xảy ra, cả hai sẽ chẳng còn có thể làm bạn được nữa, bởi vì đã từng tổn thương nhau.
Nhưng cũng chẳng thể làm kẻ thù, vì đã từng yêu nhau sâu đậm.
Để rồi cuối cùng, chỉ có thể trở thành người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.

Mỗi lần nghĩ đến mối quan hệ giữa mình mà Kỳ Duyên, chị đều sẽ rối rắm thật nhiều, liệu cô có thực sự nghiêm túc mỗi lần nói yêu chị hay không. Nhưng mỗi lần gặp mặt bạn Gấu rồi, chị lại cảm thấy vô cùng thoải mái và bình yên, có lẽ cho dù không tiến xa được, ít nhất cũng sẽ có một khoảng thời gian hạnh phúc với nhau. Vậy là đủ rồi.

Thật ra con người ta buồn cười lắm, luôn nghi ngờ những thứ xung quanh, nghi ngờ cả khi có người nào đó nói họ yêu mình, chúng ta cũng không tin tưởng.
Nghe buồn nhỉ, rốt cuộc là nghi ngờ người khác không thật lòng với mình, hay là nghi ngờ chính mình không xứng đáng để được người khác yêu?

Suy nghĩ thật nhiều, rối rắm thật nhiều, rốt cuộc chị chọn từ bỏ lý trí, một lần nghe theo con tim của mình. Trồng cho mình một chút hoa tươi đi, nếu không thì nơi đó cũng sẽ bị lấp đầy bởi cỏ dại.

.
.
.

- Này Gấu... - Chị bắt lấy cái tay hư hỏng đang lần mò cởi ra dây áo ngực của mình.

Kỳ Duyên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, biểu tình đáng thương rầu rĩ mím môi nhìn chị, "Là Bé làm Gấu buồn mấy hôm nay, bây giờ dỗ dành Gấu một chút cũng không được?"

- ...

Từ từ buông lỏng cái tay kia ra, Minh Triệu nhắm mắt bất đắc dĩ thở dài, chính mình thiếu nợ phải chính mình trả chứ biết sao bây giờ.

.
.
.

Làm đã rồi, hai người thoả mãn tiếp tục ôm nhau ngủ một giấc. Kỳ Duyên cảm thấy, mâu thuẫn gì đó, hiểu lầm gì đó, có rất nhiều cách để giải quyết, không nhất thiết mỗi lần đều phải nói đến tận cùng vấn đề. Cùng nhau lăn giường một trận thì tốt rồi.

Mà Minh Triệu cũng đạt thành cái nhận thức đó, chỉ là, làm ơn, lâu lâu một lần thôi có được không, nhắc lại là lâu lâu một lần thôi. Nếu không chị thực sự sẽ phải liệt giường dài dài!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện