Tay chị cứng đờ, dừng ở giữa không trung, một lúc lâu sau đầu ngón tay mới khẽ giật giật vài cái, mím môi, bé Gấu giận...
Trong lòng chị thoáng qua một tia hối hận, mình giận bạn Gấu lâu vậy thì thôi đi, bạn Gấu cam chịu bữa giờ mới dám chạy sang đây năn nỉ, chỉ mới tấy mấy một xíu thôi mà sao mình lại đi động tay động chân với bạn Gấu rồi.
Rối rắm một hồi, chị thở dài, nhấc chân muốn đi về phòng ngủ chính.
Cửa khoá.
Minh Triệu ngẩn người, do dự một lát mới nâng tay gõ cửa
—— Cốc cốc ——
Bên trong phòng im lặng không truyền ra tiếng động nào, cũng không có vẻ gì là có người muốn mở cửa.
- Gấu, Bé xin lỗi mà, Gấu mở cửa đi.
Như cũ không có động tĩnh gì. Chị chần chừ một hồi, quyết định vẫn là xuống nước, "Ngoài này lạnh quá — hắt xì — Gấu mở cửa cho Bé đi, Bé sắp chịu hết nổi rồi.", nói xong lại tiếp tục giả vờ ho nhẹ vài cái.
Nửa cái tiếng động đều không có. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, chị có chút luống cuống không biết phải làm sao mới có thể dỗ bạn Gấu. Nếu không thì thôi? Chờ sáng mai đi gặp lại dỗ tiếp?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy, chị sờ mũi thở dài, quay trở lại phòng cho khách. Ngủ yên một đêm rồi, đêm nay lại cứ loay hoay không ngủ được. Chị rốt cuộc phát hiện vấn đề không phải là lạ giường, cũng phải là không có bạn Gấu nên ngủ không được, mà bởi vì biết mình bị bạn Gấu giận, lại thực sự đuối lý, nên mới không ngủ được a!
Thay đổi vài cái tư thế, chị cuối cùng là ngồi dậy, tiếp tục gõ cửa phòng ngủ chính "Gấu ngủ chưa, đừng giận nữa mà, Gấu muốn gì Bé cũng nghe lời được không."
...
- Gấu Béoooooo, Gấu không mở cửa là Bé ra sopha ngủ đó!!! Tui mà bệnh mấy người chịu trách nhiệm đó nha.
...
Bạn Gấu thực sự không thèm để ý!!!! Minh Triệu ngỡ ngàng một chút, lúc này mới ý thức được lần này bạn Gấu giận không nhẹ rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bạn Gấu giận cũng không sai, cho dù nhường nhịn tới mức nào cũng sẽ có tính tình. Hic, lần này gây hoạ thiệt rồi.
- Bé ra sopha ngủ thiệt đó... - Lại thử cố gắng một lần. Chờ vài phút, chị mím môi nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt đó, hạ quyết tâm dùng khổ nhục kế, thực sự ra sopha. Hy vọng sáng mai bạn Gấu nhìn thấy sẽ đau lòng mà làm hoà.
Ở trong phòng, Kỳ Duyên nằm ở trên giường, cũng không thế nào ngủ được. Thấy bên ngoài một lúc lâu không có động tĩnh, chắc là chị đã ngủ rồi. Nhưng Kỳ Duyên trong lòng cũng không yên tâm, lỡ như chị đi ngủ sopha thiệt...
Chắc là không đâu... chị sẽ không ngốc đến vậy chứ... Mặc kệ đi, Kỳ Duyên kéo chăn trùm lại, không thèm quan tâm.
Năm phút, mười phút... Kỳ Duyên ngồi bật dậy, rối rắm vò loạn mái tóc một hồi, rốt cuộc vẫn là xuống giường.
Cô đi sang phòng đối diện, mở cửa ra, trong phòng tối om, không có một bóng người. Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, trong lòng trầm xuống, xoay người xuống sopha phòng khách.
Từ phía xa đã thấy được trên sopha có người. Bởi vì trong nhà dùng máy lạnh âm trần, luôn luôn là mở, ban ngày mát mẻ thực, nhưng ban đêm lạnh cũng là thực sự. Ngay cả Kỳ Duyên lúc này đều không thói quen mà rùng mình vì lạnh, chị thế nhưng chỉ mang theo một cái gối đầu, ngay cả chăn mềm đều không có đem theo, cứ như vậy co ro mà nằm đó.
Kỳ Duyên thực sự mau bị chị khí giận, sắc mặt thoáng chốc tái xanh, hít một hơi sâu áp xuống lửa giận trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay đi đến.
————
Sáng hôm sau, chị là bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào làm tỉnh. Dụi dụi mắt một lúc, chị ngó nghiêng xung quanh, phát hiện mình nằm ở trên giường, còn là giường phòng ngủ chính, lập tức ngẩn người, sau đó hiểu được, bạn Gấu vẫn là lo lắng cho mình.
Chị vội nhìn sang bên cạnh, không có người, nhưng độ ấm vẫn còn, chứng tỏ hôm qua bạn Gấu cũng ngủ ở đây. Khoé môi chị vô thức cong lên, ngồi dậy làm vệ sinh xong rồi ra ngoài.
Kỳ Duyên đang làm đồ ăn sáng, lúc chị ra tới, cô đã làm gần xong. Liếc mắt nhìn thấy chị dậy rồi lại xoay người múc thêm một dĩa nữa.
Nhìn bạn Gấu đang loay hoay, chị tiến đến dang tay muốn từ phía sau ôm lấy bạn Gấu. Nhưng Kỳ Duyên liếc mắt nhìn đến, không dấu vết né ra.
- ... - Ôm hụt, chị cứng đờ nhìn cánh tay rơi giữa không trung của mình, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn cô, ngơ ngác gọi một tiếng "Gấu?"
Kỳ Duyên không tránh ánh mắt chị, ngược lại là dùng một loại lãnh đạm mà nhìn ngược trở về, ngữ khí không thế nào ôn hoà "Ăn sáng đi.", sau đó im lặng ngồi xuống, không để ý người kia nữa. Cô vẫn còn giận chị chuyện tối qua đâu... Người này cái tật bỏ bê bản thân vì sao vẫn luôn không bỏ được?
- Gấu, xin lỗi màaa. - Chị khều khều bạn Gấu một cái, thò tay ra ôm lấy eo bạn Gấu xoa nhẹ. "Đừng giận nữa nha, Bé biết lỗi rồi, nghe lời