Trở lại vào trong rồi, chị ngồi ở sopha phòng khách bên ngoài. Kỳ Duyên biết chị còn không có nguôi giận, vì vậy cũng đi qua ngồi xuống bên cạnh chị, rúc đầu tựa vào trong lòng "Gấu xin lỗi, sau này Gấu không dám nữa."
- Khỏi, tiền mấy người trả mấy người, muốn mua gì đó mua, muốn làm gì đó làm.
- Thôi mà Bé, bạn Gấu biết lỗi rồi mà. - Bạn Gấu kéo lấy tay áo chị nhẹ nhàng giật giật, rướn người ở trên má chị hôn một cái.
Minh Triệt ghét bỏ đẩy cô ra "Miễn đi. Sợ lắm."
4
- ... - Bị ghét bỏ, Kỳ Duyên mím môi đầy mất mát, cúi đầu buồn bã. "Xin lỗi mà."
Trong lòng chị nháy mắt mềm nhũn, nhìn bạn Gấu một lúc, cuối cùng vẫn là thở dài "Đi đem mấy cái thẻ của Gấu ra đây."
Bạn Gấu không biết vì sao chị lại nhắc đến mấy cái thẻ, khẩn trương mà nhìn chị "Sao vậy Bé?"
- Lấy ra đây rồi nói.
Chị nói vậy rồi, Kỳ Duyên một bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể nghe lời, đứng lên đi vào phòng ôm đống thẻ của mình xuống, để ở trên bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà chị cũng từ trong ví của mình cầm ra mấy cái thẻ.
Hai người ngồi đối diện nhau, không khí trở nên vô cùng nghiêm túc cùng căng thẳng.
- Sẵn vụ này, mình giải quyết với nhau luôn.
Kỳ Duyên nghe chị nói vậy, nuốt nước miếng, không tự chủ ngồi thẳng sống lưng.
Minh Triệu nhìn đống thẻ ngân hàng trên bàn, khoanh tay do dự một chút, không biết phải nên bắt đầu nói từ đâu.
Chuyện liên quan đến tiền bạc vẫn luôn là vấn đề nhạy cảm và dễ kích khởi mẫu thuẫn giữa các cặp đôi, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Cho dù trước kia đã từng một lần ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhưng khi đó hai người chỉ mới quen nhau không đến một năm, mức độ tin tưởng cùng cam kết không phải quá lớn, cách xử lý các khoản tiền là phù hợp với thời điểm đó, nhưng không đồng nghĩa nó vẫn sẽ phù hợp với sau này, nếu đã có dịp, vậy thì điều chỉnh luôn.
Chị do dự một lúc, rốt cuộc mở lời "Kỳ Duyên, hôm nay chị muốn tụi mình làm rõ ràng chuyện tiền nong. Lúc trước bởi vì không quá chắc chắn, nên tụi mình chỉ là có một tài khoản chung, còn lại đa số đều là tự ai nấy xài, có phát sinh vấn đè cũng là ngầm hiểu mà nhường nhịn. Hiện tại chị muốn mình nghiêm túc nói về vấn đề này, nhưng nếu em chưa sẵn sàng, chị sẽ không ép buộc, buổi nói chuyện này có ý nghĩa như thế nào, em suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định có muốn cùng chị nói hay không."
Chị không thường chú ý xưng hô, nhưng mỗi lần đổi thành chị - em như vậy đều chứng tỏ chị là đang thực sự rất nghiêm túc.
Kỳ Duyên nhìn đống thẻ trên bàn, rồi lại nhìn chị, trong lòng nổi lên sóng gió.
Cô dĩ nhiên biết ý chị là gì.
Hai người còn chưa thể đăng ký kết hôn, có rất nhiều thứ không bị trói buộc, không hề hiệu lực về mặt pháp lý, chỉ có thể dựa vào tin tưởng và cam kết của mình dành cho đối phương mà đưa ra quyết định.
Ngồi xuống hôm nay, ý nghĩa chính là hai người họ cam kết cùng nhau đi đến lâu dài, trao cho nhau tin tưởng tuyệt đối.
Đáng tin sao?
Kỳ Duyên tự hỏi chính mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn chị, trong mắt phức tạp cảm xúc biến chuyển liên hồi.
Nếu như mối quan hệ này xảy ra vấn đề, Kỳ Duyên nghĩ, người thiệt thòi nhiều hơn hẳn là chị.
Cô yêu chị ba năm, không dám nói hoàn toàn hiểu hết con người chị, nhưng nhân phẩm chị, tính cách chị lại là thứ mà cho dù cô nghi ngờ cả thế giới cũng sẽ không nghi ngờ đến.
Bởi vì điều đó không chỉ do cô tự mình cảm nhận được, mà nó còn được bảo chứng bởi những mối quan hệ của chị với những người xung quanh, với Đỗ Long, với Lê Thanh Hoà, với Ngọc Quyên, với vô số những người khác.
Bọn họ quen biết nhau hơn mười năm, mỗi một người đều thực tin tưởng vào nhân cách của chị.
Ngược lại là cô, chị dựa vào đâu mà tin tưởng cô đây? Dựa vào đâu cho rằng nếu một ngày nào đó hai người không còn như trước, cô sẽ không lừa tình lừa luôn cả tiền? Chị chẳng lẽ đã quên ngày trước cô ăn chơi trác táng đến mức nào sao?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tin cô đến như vậy?
Kỳ Duyên không hiểu, nhưng cô biết trong lòng mình như được tình yêu của chị lấp đầy.
Lời yêu thương, lời ngọt ngào âu yếm chị đều không nhiều cùng cô nói, nhưng mỗi một hành động của chị, đều đã minh xác nói rằng chị yêu cô.
Khoé mắt Kỳ Duyên ngập nước, xoay đầu không muốn để chị thấy, cô có tài cán gì đâu?
Giống như hiểu được những suy nghĩ trong lòng Kỳ Duyên, chị không dấu vết thở dài một tiếng, liền biết bạn Gấu sẽ suy nghĩ linh tinh nữa mà.
Chị đứng dậy đi đến sopha đối diện, dang tay ôm bạn Gấu vào lòng, giúp cô gạt đi nước mắt, ôn nhu nhỏ nhẹ "Không cần tự ti về bản thân như vậy."
Nước mắt Kỳ Duyên bởi vì một câu này mà chảy đến càng nhiều, cô xoay người ôm lấy chị, chị vẫn luôn đều hiểu cô như thế!!!
Minh Triệu yên lặng