Sr cả nhà nó hơi bị đứt flow nên là bạn nào muốn lấy cảm xúc lại thì chịu khó quay về đọc lại từ 135 giúp mình nhe, skip qua mấy chap theo dòng sự kiện hen. ????
—————-
Sáng hôm sau, chị thần thanh khí sảng rời giường, tinh thần phấn chấn, ánh mắt có hồn, hoàn toàn là một trời một vực với khuôn mặt bí xị, uể oải của người nào đó đang ôm gối oán hận ngồi ở sopha, dám giận mà không dám nói nhìn về phía cửa phòng.
Nhìn biểu cảm của Kỳ Duyên, Minh Triệu không thể nhịn được mà phì cười.
- Bé còn cười được!!! - Kỳ Duyên quăng cái gối trên tay, phồng mang trợn má giận dỗi.
- Lý do gì tui hong cười được? Ngủ ngon, ăn ngon, không cần chạy đôn chạy đáo làm việc. Sao? Ghen tỵ hả? - Bạn Gấu càng như vậy, chị càng muốn chọc, một khuôn mặt thản nhiên đầy trêu tức.
Bạn Gấu bất lực đến không nói lại chị, chỉ có thể khoanh tay tiếp tục giận dỗi mà thôi. Nhưng bằng một năng lực nào đó, chị lại giống như đọc được trên mặt bạn Gấu in hẳn dòng chũ Gấu giận rồi, mau đến đây dỗ Gấu đi.
Mặc kệ, để bạn Gấu giận thêm tí nữa đi, để lát coi ai là người làm hoà trước. Chị ngó lơ, đi thẳng vào trong bếp mở tủ lạnh tìm đồ nấu bữa sáng. Đang loay hoay cắt mớ salad thì bỗng có một vòng tay ôm lấy chị từ sau lưng.
Thân nhiệt bạn Gấu áp sát lại gần, chị theo phản xạ có điều kiện mà hơi hơi nhún chân một chút, để bạn Gấu thuận lợi tựa cằm lên vai mình.
- Bé hong thương bạn Gấu nữa. - Giọng bạn Gấu rầu rĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn Gấu làm nũng, chị buồn cười, buông con dao xuống rồi xoay người lại, cười cười nhướn mày "Ủa, tưởng đâu có người giận dỗi?"
Kỳ Duyên bĩu môi, cúi đầu cọ cọ nhẹ vào cổ chị.
- Rồi rồi, nhõng nhẽo thấy mà ớn. Lấy dao nĩa đồ đi Bé làm sắp xong rồi. Tí nữa Bé có hẹn với chị Khánh xíu.
- Gấu chở Bé đi.
Chị nghiêng mắt liếc bạn Gấu một cái, nâng tay chọt nhẹ phần bọng mắt đã hằn lên quầng thâm của cô "Có soi gương chưa? Muốn ra đường vầy để xác minh mình giống con gấu thiệt hả. Ở nhà lo mà ngủ bù đi, tối hôm qua không ngủ được phải không?"
Kỳ Duyên hơi chu môi đáng thương gật nhẹ đầu.
- Vậy rồi còn không lo tranh thủ ngủ bù.
- Gấu vậy là tại aiiiii? - Ánh mắt bạn Gấu oan ức thấy rõ, lên án nhìn chị.
- Gì? Tại ai? - Chị nhướn mày.
- T-Tại Gấu...
- Linh ta linh tinh, ngồi uống ăn nè. - Chị lườm ai kia một cái bén ngót, còn thuận tay vỗ một phát không nhẹ lên vai.
Bữa sáng xong rồi, chị lái xe đi, chỉ còn lại một mình Kỳ Duyên ngồi ở trong nhà. Bạn Gấu quanh đi quẩn lại nhàm chán, rốt cuộc quyết định vào phòng ngủ lấy ipad ra xem.
Lúc mở cửa vào phòng, nhìn thấy cái Ipad nằm sõng soài giữa giường, Kỳ Duyên liền có chút kinh ngạc. Ngày thường cô chơi Ipad xong không dẹp gọn mà quăng giữa giường kiểu này thế nào cũng phải bị chị mắng một phen, hôm nay chị vậy mà để hớ hênh thế á?
Thôi chắc sáng ngủ dậy lướt xong rồi quên thôi, Kỳ Duyên nghĩ vậy, sau đó ngồi lên giường cầm lấy Ipad mở khoá.
Ngay khi màn hình hiện lên, đập vào mắt cô chính là dòng chữ to lớn Phan Thiet Resort Booking Coònirmation
Bên dưới nội dung chính là hoá đơn xác nhận cho villas hai người view biển, ngày đặt phòng là tuần sau.
Ủa???
—————
- Gấu ơi Bé... - Ba chữ "về rồi nè" còn chưa kịp thốt ra, một thân ảnh đã chớp nhoáng lao về phía này ôm chị chặt cứng.
Minh Triệu không hiểu ra sao, theo bản năng cũng vòng tay ôm lấy Kỳ Duyên, ngơ ngác "Sao vậy?"
Đầu bạn Gấu lắc lắc, tiếp tục ôm lấy chị một lúc nữa rồi mới dần dần buông ra. Lúc Kỳ Duyên lùi lại vài bước, chị khi này mới nhìn rõ ánh mắt bạn Gấu sáng rực, thần sắc cũng xán lạn hơn hẳn, không hề là vẻ bí xị như ban sáng nữa.
Chị nhướn nhẹ mày, trong lòng dường như đã đoán được.
- Gấu thấy rồi hả?
- Thấy cái gì cơ? ... Ấy đau, Gấu thấy rồi, thấy rồi. - Mới giỡn có xíu mà ăn một cú ký đầu đau chết đi được, bạn Gấu bĩu môi xoa xoa đầu mình, chị nhà hong có thương hoa tiếc ngọc xíu nào hết chơn.
- Bé đi tắm cái nhen, người ngợm mồ hôi không khó chịu quá.
Tắm rửa cơm nước xong xuôi, hai người cũng không đụng tới chuyện vừa rồi, cho đến tận khi vào trong phòng ngủ, Kỳ Duyên mới từ từ tiến sát đến ôm chị.
Cả một buổi tối hôm nay, hai người không ai nói với ai tiếng nào, tuy rằng vẫn theo bản năng mà vuốt ve đối phương nhưng mạnh ai lại tự rơi vào luồng suy nghĩ của riêng mình.
—————-
Sau hôm đó, mọi thứ cũng không có gì khác biệt, hai người vẫn tất bật với công việc của mình. Kỳ Duyên dù không muốn cũng vẫn phải trả hẹn dần dần cho nhãn hàng và nhà thiết kế, còn Minh Triệu vẫn tiếp tục đến Noix để kiểm tra hằng ngày.
Cứ như vậy bẵng đi một tuần, khi công việc đều đã đâu vào đấy, job với nhãn hàng cũng hoàn tất, cả hai lại cùng nhau dọn vali chuẩn bị cho chuyến nghỉ dưỡng của mình.
Xe dừng ở trước sảnh chờ của khách