- Ừm...
- Kỳ Duyên nhà mình tuy cũng lớn rồi nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, hay bồng bột và suy nghĩ tiêu cực nữa. Nếu như con bé có thể ở bên cạnh Minh Triệu, tôi sẽ cảm thấy rất an tâm.
- Ông nói cũng đúng, có lẽ Triệu sẽ giúp con bé trưởng thành hơn.
--------
Từ lúc chị đi, Kỳ Duyên ngồi ở bên ngoài xem tivi nhưng chẳng thể nào tập trung được, cô cứ mãi nhìn đồng hồ, bồn chồn không thôi. Trễ thế này rồi sao còn chưa về, không biết có chuyện gì không nữa. Nhưng cô lại không dám gọi cho chị, cứ dặn lòng thôi thì ráng chờ thêm một xíu nữa đi.
Lúc này, điện thoại chợt có tiếng reng, Kỳ Duyên vội cầm lên. Người gọi không phải là chị, mà là mẹ của cô. Kỳ Duyên nuốt nước miếng một cái, bấm nghe.
- Alo mẹ, con đây, Triệu đâu rồi mẹ?
- Vừa mở miệng ra đã hỏi Triệu, cũng không biết là con ai. - Mẹ cô có chút oán giận.
Kỳ Duyên vội cười làm lành "Thôi mà mẹ, con không cố ý. Nhưng mà Triệu đâu rồi, bây giờ chị ấy vẫn chưa về nhà, mẹ có nói gì với chị không?"
- Con bé vừa mới đi thôi. Giờ này mới hơn mười giờ mà làm gì lo sốt vó thế? - Ba cô hỏi.
Thấy ba cũng ở bên cạnh mẹ, Kỳ Duyên đỡ trán, chảy mồ hôi "Ba.. ba cũng ở đó à? Vậy... vậy.. chuyện của tụi con..."
- Duyên này... - Ngữ điệu của ông cực kỳ nghiêm túc.
- Dạ, con nghe...
- Con có suy nghĩ kỹ chưa? Con cũng biết lựa chọn này con đường về sau không dễ đi.
- Ba, con không hối hận. Con không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại con rất hạnh phúc khi ở bên chị ấy. - Kỳ Duyên đáp.
Đầu bên kia trầm mặc, qua một lúc sau mới lại có tiếng người vang lên "Vậy thì chúc hai đứa hạnh phúc. Triệu là một cô gái tốt, con phải biết trân trọng người ta có nghe không?
- Dạ..? - Kỳ Duyên sững sờ, không thể tin được "Ba... Nói vậy là.. nói vậy là...
- Ba mẹ không có phản đối. - Ông đánh gãy cô.
- Thật sao? Ba, ba nói thật ạ? - Kỳ Duyên kích động vô cùng, hai mắt sáng rực, thở phào một hơi.
- Thật. Hôm nào hai đứa rảnh thì dẫn về nhà mình ăn cơm một bữa đi. - Ông nói, sau đó dừng một lúc lại nghiêm túc nói tiếp "Ba mẹ không có cấm cản con, ba mẹ cũng chỉ mong con tìm được người có thể mang đến hạnh phúc cho mình. Nếu con đã xác định người đó là Triệu, vậy thì hãy nhớ kỹ đừng làm người ta và cả ba mẹ thất vọng.
- Dạ, con nhất định sẽ đối xử với chị ấy thật tốt. - Không hiểu sao nghe ba nói, cô có chút nghẹn ngào - Cảm ơn ba mẹ...
- Được rồi, giờ này chắc Triệu cũng sắp về nhà rồi. Yên tâm đi. Ba mẹ còn phải về nhà, con gái ngủ ngon. - Mẹ cô giành lấy điện thoại nói.
- Dạ vâng, ba mẹ về cẩn thận, ba mẹ ngủ ngon.
Cúp điện thoại, Kỳ Duyên lại càng đứng ngồi không yên. Cô bây giờ chỉ muốn gặp chị liền ngay lập tức. Và Kỳ Duyên cũng không phải đợi quá lâu, chừng mười phút sau cô đã nghe tiếng mở cửa.
- Béeeeeee!!! - Minh Triệu chỉ vừa mở cánh cửa thôi đã bị bạn Gấu nhà mình đột nhiên chạy đến ôm chầm lấy. Chị còn chưa kịp hoàn hồn thì Kỳ Duyên đã đè chị lên tường hôn mãnh liệt. Chị trố mắt để cô hôn, đến lúc Kỳ Duyên thoả mãn buông ra thì mặt chị đã đỏ bừng vì thiếu khí, môi cũng sưng đỏ.
- Gấu sao vậy? - Chị ngơ ngác.
- Hì hì, không có gì, chỉ là đột nhiên rất nhớ Bé! - Cô vùi đầu vào ngực chị cọ cọ.
Minh Triệu nâng tay vuốt tóc cô, dường như cũng đoán được gì đó, "Được rồi, Bé đi mới có hai tiếng thôi, Gấu đừng có xạo."
- Gấu có xạo đâuuu, Gấu nhớ Bé thiệt màaa. - Kỳ Duyên chớp chớp mắt nịnh nọt.
- Buông ra cho Bé đi tắm rửa tẩy trang, trên người ám mùi rượu với đồ nướng không nè. - Chị đẩy ra cô rồi đi về phía phòng ngủ. Kỳ Duyên lẽo đẽo theo sau, bám lấy chị không rời.
- Bác trai bác gái nói gì với Gấu à, nhìn Gấu khác ban nãy thế nhỉ? - Ngồi trên giường, Minh Triệu lần này hơi tựa lưng vào gối, còn bạn Gấu thì trẻ con chôn mình trong lòng chị.
- Ba mẹ Gấu đồng ý rồiiiiii. Còn khen Bé nữaaaaa. - Ánh mắt cô sáng rực, vui vẻ kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Tâm tình của chị cũng nhẹ nhõm, bị sự vui vẻ của cô lây lan, chị cũng cười trêu chọc "Nghe lời ba mẹ cố mà giữ tui cho kỹ, nghe chưa?"
- Nhất định rồi! Sau này Bé chỉ có thể là của Gấu thôi! - Kỳ Duyên chắc nịch khẳng định chủ quyền. "Còn bây giờ thì..."
- Bây giờ thì sao? - Minh Triệu ngơ ngác cúi đầu nhìn, bắt gặp chính là con ngươi đầy giảo hoạt cùng nham nhở của Kỳ Duyên. Linh cảm cho chị biết là sắp có chuyện chẳng lành, khát vọng sống nói rằng chị nên lập tức chạy. Vì thế, chị không nói hai lời lập tức đá chăn muốn chạy ra ngoài. Nhưng Kỳ Duyên giống như biết trước suy nghĩ