Nghề Này

Chương 33


trước sau


Những ngày hôm sau, Minh Triệu vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp của mình để hoàn thành những cảnh quay gần gũi, tình tứ với Vĩnh Khoa. Dẫu vậy, chỉ cần máy quay vừa off thì sắc mặt của chị sẽ lạnh xuống hoặc không có bất kỳ biểu tình gì, tựa như người trước đó nhìn Vĩnh Khoa bằng ánh mắt nóng bỏng kia hoàn toàn không phải là chị.

Ngày đóng máy, cả ekip cùng nhau tụ tập ở sảnh tiệc của khách sạn để ăn mừng. Đã qua hơn hai tuần, mọi người cũng thoải mái với nhau nên ai cũng hứng khởi, Minh Triệu cũng vui vẻ cùng bọn họ uống vài ly.

Gần mười một giờ đêm thì tiệc mới tàn dần, đa số đều đã say khướt, không còn vài người tỉnh táo. Minh Triệu cảm thấy có chút đau đầu, dù hôm nay chị cũng không có uống nhiều, nhưng cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng, thần trí cũng mơ hồ.

- Triệu say hả em, nay yếu vậy, để anh đưa về phòng. - Đỗ Long cũng ngà ngà say, cười giỡn hớt chọc ghẹo.

Minh Triệu cười cười, "Ok anh."

Đang lúc Đỗ Long loạng choạng muốn đỡ chị thì Vĩnh Khoa từ đâu đi tới, nói với Đỗ Long "Anh cũng say rồi, có dìu được Triệu không hay cả hai cùng té? Thôi, nãy em uống không nhiều, còn tỉnh, để em đưa Triệu về phòng cho."

Đỗ Long díu díu mắt, cảm thấy Vĩnh Khoa sắc mặt chỉ là hơi đỏ, đứng còn vững vàng, nên gật đầu "Rồi, vậy em lo cho Triệu đi, anh ở chơi lát nữa về phòng sau."

Vĩnh Khoa gật đầu, cúi người để chị choàng qua vai mình, thản nhiên dìu người đi. Còn Minh Triệu, chị đã mơ màng nhìn đường không rõ, cứ ngỡ là Đỗ Long nên cũng thoải mái dựa vào...

Tới nơi, Vĩnh Khoa dứt khoát ôm ngang chị đi thẳng vào phòng ngủ. Cậu ta nhìn chị một lúc, hít sâu, muốn rời đi.


-... Nóng quá... - Chị mơ mơ hồ hồ nói.

Vĩnh Khoa sững người, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe giọng chị như vậy... Trước giờ nói chuyện tone giọng của chị đều là trầm trầm ấm áp, nhưng lúc này đây lại mềm xuống, có chút trẻ con, pha chút nũng nịu, tựa như mèo con cạ vào lòng người, yếu ớt, đáng yêu. mặc kệ là người đàn ông có sắc đá cỡ nào cũng phải tước vũ khí đầu hàng.

Minh Triệu lúc này lại không hề biết trời trăng gì, dây áo đầm dần dần trượt xuống bên vai, khiến cho phần xương quai xanh càng thêm gợi cảm.

Cả người Vĩnh Khoa căng thẳng, cậu ta cật lực kiềm chế bản thân mình dời đi tầm mắt, cố gắng không làm ra hành động nào xúc phạm tới chị... nhưng cậu ta đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Minh Triệu lúc say.

Vào lúc quan trọng nhất, chị gọi "Gấu Béoo, hức..."

Tiếng gọi này trực tiếp chọc vào tự ái của Vĩnh Khoa, cậu ta không có được chị thì thôi, ngay cả những lúc thế này chị đều chỉ nghĩ đó con bé đó! Con bé đó có thể thoả mãn chị sao?

Vĩnh Khoa cắn răng.

Người ta thường nói, nếu đứng trước một tác phẩm tuyệt đẹp, con người thường có hai xu hướng. Một là muốn chiếm hữu nó, nếu chiếm hữu không được, vậy thì phá huỷ nó...

—————————

- Ủa Duyên, tới luôn hả em? - Đỗ Long đang ngồi ăn sáng thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Anh sửng sốt, sau đó cười haha khoác vai Kỳ Duyên, trêu ghẹo - Mai là được gặp Triệu rồi mà còn chịu không nổi bay ra tới đây à?

- Hì, Triệu chưa dậy hả anh?

- Ừa chắc chưa dậy, hôm qua mọi người nhậu xỉn quá. Em lên phòng Triệu xem thử đi, 224 á.

Kỳ Duyên gật đầu rồi lên phòng chị gõ cửa. Không có ai đáp lại, cô lại gõ thêm vài lần nhưng cũng không thấy chị đâu. Vì là smartlock nên người bên ngoài nếu không có chìa khoá thì sẽ không thể vào được. Cho rằng chị vẫn còn ngủ say, Kỳ Duyên thở dài quay lại sảnh buffet nói chuyện với mọi người trong đoàn.

Tầm hơn một tiếng sau, chị vẫn chưa dậy, mà Kỳ Duyên nhìn quanh một lúc, khều khều Đỗ Long "Anh, Vĩnh Khoa đâu?"

- Không biết nữa, chắc cũng còn ngủ chứ gì. Hôm qua nó bảo để nó đưa Triệu về rồi về phòng luôn, anh ở lại chơi nên cũng không rõ.

- Gì? Hôm qua Vĩnh Khoa đưa Triệu về phòng hả? - Kỳ Duyên sửng sốt, sau đó lập tức chạy vụt đi dưới con mắt kinh ngạc của Đỗ Long. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy sắc mặt Kỳ Duyên cực kỳ trầm trọng khiến anh cũng lo lắng vô cùng, vội vã chạy theo cô.


- Triệu! Triệu, Triệu có trong phòng không, mở cửa cho Gấu với! - Kỳ Duyên đập cửa liên tục, trong lòng có một loại bất an không nói được thành lời, còn kèm theo chút sợ hãi, hoảng hốt.

- Anh Long ơi anh gọi lễ tân lên mở khoá giúp em với!

- Anh đi liền.

Lúc Đỗ Long dẫn theo bạn nhân viên tới,

Kỳ Duyên như chết đứng cầm chặt điện thoại ở một bên, mặc cho Đỗ Long có gọi thế nào cô cũng không phản ứng.

- Dạ cửa phòng mở rồi ạ. - Bạn nhân viên đưa thẻ cho Đỗ Long, rồi tinh ý đi ra chỗ khác.

Kỳ Duyên nghe vậy thì hoàn hồn, vội lao thẳng vào bên trong giường ngủ. Minh Triệu lúc này vẫn còn nằm ở trên giường chưa tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng. Cô đưa tay sờ lên trán chị, sau đó lập tức hét lớn "Gọi xe tới bệnh viện giúp em, người Triệu nóng quá."

Cảm thấy chuyện nghiêm trọng hơn mình nghĩ, Đỗ Long vội vàng gọi điện xuống lễ tân nhờ giúp đỡ, nhưng bên lễ tân còn chưa kịp cử người lên phụ thì Kỳ Duyên đã ôm ngang chị chạy xuống dưới sảnh.

- Cho em xin chiếc taxi.

Người bên khách sạn vội vẫy mấy chiếc xe đậu sẵn bên ngoài, chạy đến muốn phụ cô. Nhưng Kỳ Duyên cự tuyệt, một mình ôm chị nhanh chóng ngồi vào bên trong xe "Đến bệnh viện gần nhất giúp em."

Trên xe, cô như đứng đống lửa như ngồi đống than, không yên lòng mà chạm vào người chị, khắp nơi đều nóng rực, cả cơ thể chị đỏ au, nhưng tuyệt nhiên không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Tay chân Kỳ Duyên đổ mồ hôi, bị cảm giác sợ hãi bủa vây đến mức lạnh toát cả người.

Tới bệnh viện, Minh Triệu được đẩy vô phòng chẩn đoán đặc biệt, còn Kỳ Duyên muốn chạy theo đi vào nhưng bị y tá chặn ở bên ngoài.

- Đừng lo, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. - Mọi người thấy cô nôn nóng đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh thì an ủi, dù đã có một lớp trang điểm nhẹ nhưng cũng không thể nào giấu được sự tái nhợt trên khuôn mặt cô lúc này.

Kỳ Duyên cũng chỉ qua loa gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng bệnh.

—— Ting —— Ting —— Ting ——

Chợt điện thoại Kỳ Duyên có tin nhắn gửi đến, là group hội chị em của bọn họ, quan trọng là group đó có cả Minh Triệu.


/DLA/: *gửi một bài báo* Chà chà, chị Triệu diễn đạt thế à? Em vừa xem hình mà vừa hóng MV.
/DLA/: Hóng luôn cả biểu cảm của bạn Duyên nữa nhé!
/Hà Lade/: Èo ơi, hot thế, @Duyen đâu mà để chị @Trieu đóng cảnh giường chiếu ngon nghẻ vậy.

Kỳ Duyên vốn không có tâm trạng xem tin nhắn, nhưng tiếng thông báo liên tục làm cô thấy phiền, muốn tắt âm nhưng vừa mở lên thì đập vào mắt cô là dòng tít báo "Siêu mẫu Minh Triệu nóng bỏng trên giường trai hư Hồ Vĩnh Khoa.", phía bên trong là loạt ảnh được cho là những phân cảnh trong MV sắp ra mắt.

Kỳ Duyên lướt nhìn một lượt, máu ghen cuồn cuộn dâng trào lên não, đến tấm cuối cùng, ngón tay cô khựng lại, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.

Trong hình là chị mặc đầm hai dây màu xanh rêu ngồi ở trên giường, đôi mắt mơ màng nhưng không kém phần mị hoặc. Mà bên cạnh đó là thân hình một người đàn ông cởi trần, xoay lưng về phía máy ảnh, quỳ gối ở giữa hai chân chị...

!!! Khung cảnh này, Kỳ Duyên biết, là bài trí của khách sạn. Bộ đầm kia cô lại càng quen thuộc, là trước khi đi chính tay cô xếp vào vali. Quan trọng nhất chính là, đó là bộ đầm chị đang mặc trên người! Mà người đàn ông đó, dù cho không thấy mặt, cô cũng tự khắc nhận ra không ai khác chính là Hồ Vĩnh Khoa!

Đây vốn dĩ không thể nào là một cảnh trong MV được!

Trong khoảnh khắc nhận ra điều đó, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy xung quanh mình —— Rầm —— một tiếng như cả thế giới sụp đổ. Cô siết chặt điện thoại trên tay, run bần bật rồi thoát lực ngồi sụp xuống đất.

- Nè, Duyên, em có sao không vậy! Duyên!

- Em...

- Sao mắt em đỏ hoe vậy, khóc hả. Không sao đâu, Triệu chắc chỉ là phát sốt thôi mà. - Đỗ Long thấy cô đột nhiên đỏ mắt như vậy thì vội tiến lại ngồi xuống vỗ vai cô an ủi.

Nhưng Kỳ Duyên hiện tại không nghe nổi anh nói gì, cô tựa như người mất hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Tim cô đau quá...



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện