Những ngày hôm sau, Minh Triệu vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp của mình để hoàn thành những cảnh quay gần gũi, tình tứ với Vĩnh Khoa. Dẫu vậy, chỉ cần máy quay vừa off thì sắc mặt của chị sẽ lạnh xuống hoặc không có bất kỳ biểu tình gì, tựa như người trước đó nhìn Vĩnh Khoa bằng ánh mắt nóng bỏng kia hoàn toàn không phải là chị.
Ngày đóng máy, cả ekip cùng nhau tụ tập ở sảnh tiệc của khách sạn để ăn mừng. Đã qua hơn hai tuần, mọi người cũng thoải mái với nhau nên ai cũng hứng khởi, Minh Triệu cũng vui vẻ cùng bọn họ uống vài ly.
Gần mười một giờ đêm thì tiệc mới tàn dần, đa số đều đã say khướt, không còn vài người tỉnh táo. Minh Triệu cảm thấy có chút đau đầu, dù hôm nay chị cũng không có uống nhiều, nhưng cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng, thần trí cũng mơ hồ.
- Triệu say hả em, nay yếu vậy, để anh đưa về phòng. - Đỗ Long cũng ngà ngà say, cười giỡn hớt chọc ghẹo.
Minh Triệu cười cười, "Ok anh."
Đang lúc Đỗ Long loạng choạng muốn đỡ chị thì Vĩnh Khoa từ đâu đi tới, nói với Đỗ Long "Anh cũng say rồi, có dìu được Triệu không hay cả hai cùng té? Thôi, nãy em uống không nhiều, còn tỉnh, để em đưa Triệu về phòng cho."
Đỗ Long díu díu mắt, cảm thấy Vĩnh Khoa sắc mặt chỉ là hơi đỏ, đứng còn vững vàng, nên gật đầu "Rồi, vậy em lo cho Triệu đi, anh ở chơi lát nữa về phòng sau."
Vĩnh Khoa gật đầu, cúi người để chị choàng qua vai mình, thản nhiên dìu người đi. Còn Minh Triệu, chị đã mơ màng nhìn đường không rõ, cứ ngỡ là Đỗ Long nên cũng thoải mái dựa vào...
Tới nơi, Vĩnh Khoa dứt khoát ôm ngang chị đi thẳng vào phòng ngủ. Cậu ta nhìn chị một lúc, hít sâu, muốn rời đi.
-... Nóng quá... - Chị mơ mơ hồ hồ nói.
Vĩnh Khoa sững người, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe giọng chị như vậy... Trước giờ nói chuyện tone giọng của chị đều là trầm trầm ấm áp, nhưng lúc này đây lại mềm xuống, có chút trẻ con, pha chút nũng nịu, tựa như mèo con cạ vào lòng người, yếu ớt, đáng yêu. mặc kệ là người đàn ông có sắc đá cỡ nào cũng phải tước vũ khí đầu hàng.
Minh Triệu lúc này lại không hề biết trời trăng gì, dây áo đầm dần dần trượt xuống bên vai, khiến cho phần xương quai xanh càng thêm gợi cảm.
Cả người Vĩnh Khoa căng thẳng, cậu ta cật lực kiềm chế bản thân mình dời đi tầm mắt, cố gắng không làm ra hành động nào xúc phạm tới chị... nhưng cậu ta đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Minh Triệu lúc say.
Vào lúc quan trọng nhất, chị gọi "Gấu Béoo, hức..."
Tiếng gọi này trực tiếp chọc vào tự ái của Vĩnh Khoa, cậu ta không có được chị thì thôi, ngay cả những lúc thế này chị đều chỉ nghĩ đó con bé đó! Con bé đó có thể thoả mãn chị sao?
Vĩnh Khoa cắn răng.
Người ta thường nói, nếu đứng trước một tác phẩm tuyệt đẹp, con người thường có hai xu hướng. Một là muốn chiếm hữu nó, nếu chiếm hữu không được, vậy thì phá huỷ nó...
—————————
- Ủa Duyên, tới luôn hả em? - Đỗ Long đang ngồi ăn sáng thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình. Anh sửng sốt, sau đó cười haha khoác vai Kỳ Duyên, trêu ghẹo - Mai là được gặp Triệu rồi mà còn chịu không nổi bay ra tới đây à?
- Hì, Triệu chưa dậy hả anh?
- Ừa chắc chưa dậy, hôm qua mọi người nhậu xỉn quá. Em lên phòng Triệu xem thử đi, 224 á.
Kỳ Duyên gật đầu rồi lên phòng chị gõ cửa. Không có ai đáp lại, cô lại gõ thêm vài lần nhưng cũng không thấy chị đâu. Vì là smartlock nên người bên ngoài nếu không có chìa khoá thì sẽ không thể vào được. Cho rằng chị vẫn còn ngủ say, Kỳ Duyên thở dài quay lại sảnh buffet nói chuyện với mọi người trong đoàn.
Tầm hơn một tiếng sau, chị vẫn chưa dậy, mà Kỳ Duyên nhìn quanh một lúc, khều khều Đỗ Long "Anh, Vĩnh Khoa đâu?"
- Không biết nữa, chắc cũng còn ngủ chứ gì. Hôm qua nó bảo để nó đưa Triệu về rồi về phòng luôn, anh ở lại chơi nên cũng không rõ.
- Gì? Hôm qua Vĩnh Khoa đưa Triệu về phòng hả? - Kỳ Duyên sửng sốt, sau đó lập tức chạy vụt đi dưới con mắt kinh ngạc của Đỗ Long. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy sắc mặt Kỳ Duyên cực kỳ trầm trọng khiến anh cũng lo lắng vô cùng, vội vã chạy theo cô.
- Triệu! Triệu, Triệu có trong phòng không, mở cửa cho Gấu với! - Kỳ Duyên đập cửa liên tục, trong lòng có một loại bất an không nói được thành lời, còn kèm theo chút sợ hãi, hoảng hốt.
- Anh Long ơi anh gọi lễ tân lên mở khoá giúp em với!
- Anh đi liền.
Lúc Đỗ Long dẫn theo bạn nhân viên tới,