Ở trong phòng, Minh Triệu nâng tay vuốt ve má Kỳ Duyên, "Vì sao lúc nãy Gấu không nói?"
Kỳ Duyên mím môi "Gấu... Gấu sợ Bé không muốn."
- Hửm? Sao lại nghĩ như vậy?
- Tại lúc ban nãy Gấu nhìn qua, không thấy Bé có phản ứng gì, sợ là Bé không thích. Hơn nữa... - Hơn nữa trước giờ, đối với mối quan hệ của hai người, chị vẫn là luôn cẩn thận không muốn cho mọi người biết.
- Là bởi vì nghĩ rằng Bé không thích, nên dù Gấu rất muốn nhưng cũng không nói ra sao?
Kỳ Duyên lén nhìn chị một cái, chu môi gật gật đầu.
Ánh mắt chị phức tạp nhìn cô, nói không rõ trong lòng là tư vị gì. Mặc dù hai người đã ở bên nhau hơn một năm, vốn cho rằng giữa hai người đã có một sự ăn ý nhất định. Nhưng có đôi khi những hành động, cử chỉ hay suy nghĩ của Kỳ Duyên lại khiến chị nhịn không được vừa tức giận lại vừa đau lòng.
- Ngốc. - Chị khẽ than một tiếng, sau đó hít một hơi sâu, vịn vai cô, nghiêm túc gọi một tiếng "Kỳ Duyên."
Kỳ Duyên ngẩng đầu, có chút ngốc ngốc nhìn chị "Dạ?"
- Những lời này, Bé chỉ nói một lần, Gấu nghe cho kỹ nhé.
Ngữ khí của chị vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào cô. Không hiểu sao Kỳ Duyên có chút căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
- Bé biết Gấu thương Bé rất nhiều, thương đến mức vì Bé mà học cách trưởng thành hơn, vì Bé có thể bỏ qua những sở thích của chính mình, có thể làm mọi thứ chỉ để Bé vui. Tất cả những gì Gấu làm, Bé đều biết, đều nhớ, đều để ở nơi này. - Chị cầm lấy tay cô đặt lên tim mình, từng nhịp tim vững vàng đập như chính sự kiên định của chị lúc này đây.
- Có thể Bé không hay nói ra được những lời yêu thương, có thể đôi khi làm Gấu tủi thân, đôi khi làm Gấu buồn. Nhưng Bé muốn Gấu biết một điều rằng, Bé cũng thương Gấu nhiều như vậy... - Nói đến đây, giọng chị có chút nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ lên.
- Bé... - Kỳ Duyên vô thức phát ra một tiếng gọi, nắm lấy tay chị.
Chị rụt tay lại, xoa xoa mắt làm ra vẻ mình không sao, cười cười tiếp tục nói.
- Cho nên, không cần phải uỷ khuất chính mình. Chỉ cần là Gấu muốn, cho dù thích hay không thích Bé vẫn sẽ luôn ủng hộ Gấu. Bé cũng muốn được nghe tiếng lòng của Gấu, muốn thấy Gấu nhõng nhẽo, cũng muốn cưng chiều Gấu như cách mà Gấu đã làm. - Chị dừng một chút, vươn tay nhéo nhéo mũi cô.
- Trong mối quan hệ của tụi mình, Bé muốn Gấu biết rằng Gấu cũng có quyền chủ động, cũng có quyền quyết định, không cần thiết lúc nào cũng phải hỏi ý Bé, bởi vì vô luận thế nào, Bé cũng sẽ đồng hành cùng Gấu, sẽ tin tưởng Gấu vô điều kiện.
...
Khoé mắt Kỳ Duyên cay cay, cô rốt cuộc nhịn không được choàng tay ôm lấy chị vào lòng, mà chị, tựa như trút được hết tâm sự giống nhau, có chút ngượng ngùng, có chút uỷ khuất, cũng ôm lấy cô, hai hàng nước mắt lăn trên gò má.
Thiên ngôn vạn ngữ, rốt cuộc cũng không bằng một cái ôm không lời...
———————————
Không biết có phải vì những lời ngày hôm trước hay không, dạo gần đây Kỳ Duyên thực sự thay đổi lớn. Ở bên cạnh chị thường thường đều sẽ vô thức làm nũng đòi ôm đòi hôn, đi làm về càng là như vật thể không xương, dính chặt chị không buông, nếu nhõng nhẽo không thành thì sẽ chuyển sang giở thói lưu manh. Còn chị, trong vô thức đã kiên nhẫn hơn, nuông chiều hơn, dễ dãi hơn, cũng không còn kiêng dè thể hiện tình cảm ra bên ngoài thêm một xíu.
Kỳ thật, chị là chút bất đắc dĩ, nhưng thôi, biết làm sao được, Gấu con nhà mình nhõng nhẽo, còn có thể làm gì ngoài sủng đâu? Ai nhìn mặc ai đi. Tựa như lúc này
Cả hội bạn hẹn nhau qua nhà Đỗ Long ăn uống, sau khi xem dọn dẹp thì cả đám tụ lại ở phòng khách cùng xem phim. Xem được giữa chừng, Đỗ Long đứng dậy nói "Uống miếng rượu không, để đi lấy cho mỗi người một ly."
- Nhất Đỗ Long. - Mọi người vỗ tay hưởng ứng.
Lúc Đỗ Long cầm mấy cái ly về, thấy ở hàng người cuối cùng có một cảnh,
- Muốn ôm... - Kỳ Duyên dang hai tay ra, hai mắt lấp lánh nhìn Minh Triệu.
Chị liếc nhìn cô một cái, ở đây quá trời người mà không kiêng dè gì hết trơn "Lo coi phim đi."
- Bé hết thương Gấu rồi. - Cô khoanh tay, bĩu môi giận dỗi.
- Lại kiếm chuyện. - Chị gõ đầu cô một cái, thấy bạn Gấu hừ nhẹ kêu đau thì không hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt lên hẳn. Chị mở tay ra, tủm tỉm cười, "Có ôm không thì bảo?"
Biểu tình của Kỳ Duyên lập tức vui vẻ trở lại, nhanh chóng nép sát người vào chị, ôm lấy chị cọ tới cọ lui xà nẹo.
Chắc là nghĩ ngồi ở đằng sau không ai quay đầu chú ý đây mà.
- Duyên bị ngứa hả em? Sao mà cọ lên người Triệu dữ vậy? Có cần anh gọi bác sĩ tới khám không? - Đỗ Long không chút khách khí mà chọc thủng. Mọi người lập