- Gấu Béo, không về còn đứng đó làm gì? - Minh Triệu thay đồ xong thì thấy Kỳ Duyên đang lướt điện thoại ở một bên, vẻ mặt chăm chú.
- Bé xong rồi hả, Gấu vừa check lại lịch hẹn thôi.
- Lịch hẹn gì cơ? Sắp tới Gấu còn quay nữa hả? Hôm bữa kêu ăn không ở rỗi một tuần mà?
- Lịch hẹn khám chiều nay của Bé đây nè! - Kỳ Duyên đỡ trán, trừng mắt.
- Nói giỡn làm thiệt hả?
Kỳ Duyên lườm chị một cái, dời tầm mắt xuống tay chị lúc này đang đặt trên bụng "Ai nói giỡn với Bé bao giờ? Đi khám cho ra, chứ bạn Gấu thấy sáng giờ là bạn Triệu ôm bụng cũng hơi nhiều nha."
Động tác của chị khựng lại, cười "Bụng có cơ nên thích sờ, không được hả?"
- Bụng Bé có cơ hay không chẳng lẽ Gấu còn không biết? - Lý do đáng bị xem thường một cái.
- Ý là bảo bụng tui mỡ phải không? - Chị hừ nhẹ, giận dỗi bỏ đi ra xe.
Ơ kìa, xuyên tạc! Không có cơ đâu có nghĩa là mỡ đâu???
- Chờ Gấu vớiiii, Gấu đâu có nói vậy đâu? - Kỳ Duyên vội chạy theo, ôm lấy người ta đánh trống lảng - Qua Vinmec cho gần đây luôn nhé, Gấu có quen một chị bác sĩ bên đó, tầm này không phải xếp hàng chờ gì nhiều đâu.
- Ừm... - Sáng này hứa với bạn Gấu là sẽ đi kiểm tra rồi, giờ cũng không lật lọng được
- Bé chợp mắt xíu nha, khi nào tới Gấu kêu Bé dậy. - Chị bật playlist nhạc không lời nhẹ nhàng lên, rồi khoanh tay ngả đầu vào ghế, nhắm mắt.
Xem chừng chị là thực sự mệt mỏi, Kỳ Duyên yên lặng tập trung lái xe, thỉnh thoảng đèn đỏ mới liếc nhìn người ta một chút.
- ... Tới rồi hả? - Ngủ một giấc ngắn, chị giật mình tỉnh, ngó nghiêng nhìn quanh thì thấy xe đã dừng, đang đậu ở trong hầm xe. - Sao Gấu không gọi Bé?
- Nãy Gấu có gọi mà Bé không tỉnh. Thấy Bé ngủ cũng ngon nên Gấu không gọi tiếp. - Kỳ Duyên cười cười - Cũng chưa trễ lắm, đi thôi.
Trong sảnh bệnh viện đông đúc người đi tới đi lui cùng xếp hàng điền thông tin hay thanh toán, sau khi điền thông tin thì hai người được hướng dẫn sang sảnh xét nghiệm.
Đầu tiên là khám lâm sàng, cũng chỉ hỏi về tiền bệnh cùng thói quen sinh hoạt hằng ngày. Bởi vì đối diện với bác sĩ, Minh Triệu cũng không có giấu diếm hay nói dối, chị bất đắc dĩ kể hết những thói quen ăn uống nghỉ ngơi của mình ngày gần đây.
Cách một bức màn, sắc mặt bạn Gấu sau mỗi câu chị nói lại đen thêm một chút.
- Các chỉ số cũng không có gì quá bất thường, cho nên trước mắt thì mình chỉ làm xét nghiệm máu cùng nước tiểu thôi. Chờ có kết quả rồi chúng ta sẽ nói tiếp. - Bác sĩ ghi vào trong hồ sơ, rồi hướng dẫn chị sang phòng lấy mẫu.
Lúc chị bước ra, Kỳ Duyên sắc lẻm liếc chị một cái "Hư quá."
- Gấu Béo bớt giận. - Chị cười làm lành.
Ngồi bên ngoài phòng lấy máu, không biết sao tự dưng chị có chút hồi hộp, tay cứ xoắn xuýt vào nhau xoa xoa. Kỳ Duyên bắt gặp hành động của chị, nhướn mày cười "Lần đầu lấy máu à mà sợ thế?"
Tuy ngoài miệng trêu chọc là vậy nhưng tay đã thò sang nắm chặt lấy tay chị rồi.
- Không có sợ. - Chị bĩu môi.
- Thiệt hong? Mới nãy ai còn cúi đầu chà chà tay, đổ hết mồ hôi này?
Bị chọc thủng, hai bên má chị nóng lên, cuối cùng thẹn quá thành giận.
—— Bốp —— Bạn Gấu bị tác động vật lý. —— Có Gấu mới sợ ấy!
- Ừ ừ rồi rồi, là Gấu sợ, Gấu sợ Bé sợ được chưa? - Kỳ Duyên cười khúc khích.
Lại là một cái —— Bốp —— không chút lưu tình.
Qua một hồi cũng lấy xong mẫu xét nghiệm, hai người về trước, kết quả sẽ được trả sau qua tin nhắn điện thoại .
———
- Tối nay muốn ăn gì đây? - Tắm rửa xong, Kỳ Duyên hỏi.
- Làm gì đơn giản thôi Gấu ơi, buồn ngủ quá. - Minh Triệu ngồi xuống sopha, ngáp một chút. Tắm xong thoải mái cả người, cơn buồn ngủ cũng theo đó ập tới.
Kỳ Duyên mở tủ lạnh nhìn thoáng qua "Chắc làm hai tô salad.", nói rồi lấy tôm, xà lách, cà chua cùng một số loại rau khác ra để lên kệ bếp, đeo tạp tề bắt đầu làm.
Trong lúc cô ở bên vòi rửa lột vỏ tôm, chị từ phía sau đi lại ôm lấy eo, cằm tựa lên vai bạn Gấu nhà mình, "Có cần Bé giúp gì không?"
Kỳ Duyên hơi nghiêng đầu, nhìn nét mặt lười biếng cùng ánh mắt nghịch ngợm của ai kia rõ ràng là hỏi lơi, nếu như không phải đang bận tay thì cô chắc chắn sẽ quay sang nhéo mũi chị một cái, "Không cần, Bé chỉ cần đứng đó ôm Gấu là đủ rồi."
Chị cười hì hì, vô cùng nghe lời mà ôm lấy bạn eo bạn Gấu, aizz, cùng làm nghề với nhau, nhưng không thể không nói, cái eo của bạn Gấu đôi lúc cũng làm chị phát hờn dễ sợ. Từ ôm, ý xấu trong đầu chị chợt loé, biết cô bận tay không thể làm gì được mình nên bàn tay bắt đầu trở nên không an phận, dần dần chuyển sang sờ mó.
Móng tay ở trên eo cô nhẹ nhàng khảy khảy, rồi lướt nhẹ vuốt ve dọc theo bên sườn. Cảm nhận được thân thể cô cứng lại, run rẩy, chị cười ác ý nhắm vào phần bụng dưới hay rốn mà chuyển