Minh Triệu không hiểu ánh mắt kia, chỉ gật đầu "Tụi con xuống liền." Rồi quay trở vào trong, vuốt ngực thở phào một cái.
Nhìn về phía phòng tắm đã bị Kỳ Duyên chiếm dụng kia, chị bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía tủ quần áo chuẩn bị thay một bộ đồ khác. Lúc mở cửa tủ, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương toàn thân, lại nhớ đến ánh mắt ban nãy của mẹ mình, Minh Triệu hận không thể lập tức chui xuống đất, nghiến răng nghiến lợi "Gấu Béo!!!!!!!!"
Một tiếng gầm không hề nhẹ khiến bên dưới nhà cùng lúc nhìn lên trên lầu, rồi nhìn nhau, ai cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.
- Ba mẹ, hong ấy mình kiếm chỗ nào đi ăn được không? - Em gái chị chợt nói, lập tức nhận được cái gật đầu của mọi người. Người một nhà ngần ấy năm, bọn họ đều đạt thành chung một cái nhận thức, Minh Triệu giận lên thì chỉ có chạy là thượng sách, không cần biết có liên quan đến mình hay không.
Chờ một lúc, hai người kia cũng đi xuống, Minh Triệu đi trước, Kỳ Duyên ỉu xìu theo sau, hai lỗ tai còn đỏ bừng lên, vừa thấy liền biết là bị người nhéo thảm.
- Ủa, sao cả nhà mình ngồi đây hết vậy?
Người này đẩy người kia, đẩy một hồi anh chị chỉ phải lên tiếng "Tính hỏi em với bé Duyên có tính chiều nay đi chơi đâu không?"
- À... Duyên nói hôm nay chắc ở nhà thôi, mệt rồi, muốn ăn cơm nhà. - Chị ngồi xuống, dù đã chọn một cái áo cổ ôm nhưng làm sao có thể qua mắt được những con người này. Vừa thấy liền hiểu vì sao chị tức giận, lại nhìn sang Kỳ Duyên, thấy cô bé cam chịu cười trừ, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nếu vậy thì để mẹ nấu cơm. - Nói rồi quay sang Kỳ Duyên - Duyên con ngồi chơi tí, bác nói bác trai ra vườn hái cho mấy trái xoài vào, ngon lắm.
- Dạ? Nhà mình có trồng xoài ạ? Con cũng muốn xem. - Kỳ Duyên vừa nghe liền háo hức ra mặt.
- Ừa, ở phía sau nhà ấy, muốn xem thì kêu Triệu nó dẫn ra. Bác trai đang ở ngoài đó đó. - Bà mỉm cười, rồi lại vỗ vai Minh Triệu một cái, trừng mắt "Đừng có ỷ lớn rồi bắt nạt người ta."
- Mẹ!
- Mẹ gì mà mẹ, dẫn Duyên ra vườn đi kìa.
Kỳ Duyên cười thầm, nhưng chị vừa liếc mắt một cái liền lập tức ho một tiếng che giấu, thẳng lưng nghiêm chỉnh lại. "Đi thôi, còn ngồi đấy à?"
Thế là bạn Gấu lại theo sau chị ra vườn xoài sau nhà.
- Hai đứa dậy rồi à? Ra bác chỉ cho xem mấy cây ớt mới ra trái, dễ thương lắm này. - Ba chị lúc này đang cầm kéo, cắt cắt tỉa tỉa mấy cái cành cây, thấy hai người đi ra liền cười.
Kỳ Duyên nhanh chóng chạy lại, lon ton đi theo bên cạnh ông "Ui, nhìn đã quá, vườn này là nhà mình tự trồng hết hả bác?"
- Ừ, bác trồng hết đó, bên này là ớt hiểm, bên kia là rau, còn con muốn ăn xoài thì qua bên đó đó kìa. - Ông chỉ tay về phía một khu vực khác, bên đó là toàn mấy cây ăn quả cao cao.
Bạn Gấu đi tham quan hết một vòng, mắt chữ A miệng chữ O "Đẹp quá bác, này chăm cũng cực lắm bác ha. Công nhận bác giỏi thật."
Thú vui của người làm vườn, một chính là tận mắt nhìn thấy thành quả mà mình trồng được, hai chính là được người ta khen lấy khen để thành quả của mình.
- Kiếm cái túi, ra đây bác cắt cho vài chục trái đem về.
Kỳ Duyên ngó quanh không thấy cái túi nào, liền lanh trí tụm hai bàn tay vào nhau "Dạ đây, túi của bác đâyyy."
Ba chị bật cười, "Qua đây.", nói rồi cầm kéo lên cắt xuống vài quả ớt, đi hết một đường xong thì trên tay Kỳ Duyên cũng được thu được không ít thành quả, xem chừng là ăn được vài tháng luôn quá.
- Mấy trái xoài này non non vừa mới ra nè Gấu Béo, dễ thương không? - Minh Triệu chợt vẫy vẫy tay, chỉ về phía mấy cái xoài nhỏ nhỏ treo lủng lẳng, chỉ vừa bằng ba ngón tay.
- Chụp hình không? Đứng đó Gấu chụp cho vài tấm hình nè. - Photographer Gấu Béo lập tức vào vị trí.
Chụp một lúc, bạn Gấu xem lại hình, trong đó có một khoảnh khắc bạn Trịu hắt xì được bạn Gấu nhanh tay bắt lấy, khoe với ba Phạm "Con gái bác xinh quá đi mất."
Ông Phạm không khỏi liếc nhìn cô một cái, chợt hỏi "Bên kia có mấy quả chín rồi nè, ăn không bác hái xuống cho."
- Dạ con xin! - Bạn Gấu hai mắt sáng rực, sau đó nhỏ giọng, chạy đến ôm lấy ông "Sẵn tiện xin luôn con gái bác mang theo về Sài Gòn luôn nhé."
- Cho tuốt. - Ông Phạm cười lớn, vẫy vẫy tay, hai người con một câu bác một