Editor: Alice
Vài giây sau, không khí im lặng bị phá vỡ bởi tiếng cười của giáo sư Trương.
“Tôi đùa thôi.” Giáo sư Trương vỗ vai Hàn Thiên Âm rồi nhìn Đỗ Kiêu: “Lâu lắm không gặp nhau rồi, đợi lát nữa ta cùng hàn huyên.”
Đại thọ vừa mới bắt đầu, Đỗ Kiêu cũng ngồi cùng bàn với bọn họ.
Anh ngồi bên trái giáo sư Trương, lúc hai người trò chuyện với nhau, Hàn Thiên Âm có thể nghe thấy rất rõ.
Có một số việc chính cô cũng không ngờ đến.
Rõ ràng nhìn qua anh phải kém giáo sư đến 20 tuổi, nhưng nhìn cách họ ở chung, xem ra giao tình không hề ít.
Hóa ra năm đó lúc giáo sư của cô còn chưa thành lập viện nghiên cứu độc lập, dự án tiến sĩ của Đỗ Kiêu là do ông chỉ dẫn.
Ha ha, đúng là duyên phận…
Đại thọ kết thúc, giáo sư có việc phải đi trước.
Thế là Hàn Thiên Âm bị viện sĩ Hoàng kéo đi hàn huyên đủ thứ.
Xong việc, cô thấy Tư Phi với một người đàn ông đang trò chuyện rất hăng say nên quyết định không quấy rầy cô ấy nữa.
Lúc ra khỏi hội sở, khách khứa đã vãn hơn phân nửa.
Hội sở nằm ở ngoại thành, đường quốc lộ rộng rãi trước mặt vắng tanh.
Hôm nay cô không lái xe nên đành vào app gọi xe, nhưng đợi hơn nửa ngày cũng chẳng gọi được chiếc xe nào.
Hàn Thiên Âm đang làm mới trang web thì đột nhiên có chiếc xe AudiA6 (*) đỗ xịch trước mặt.
(*) AudiA6:
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cảm của Đỗ Kiêu.
Nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng trước mặt, cô hơi bất ngờ.
Một giây sau liền nghe thấy tiếng nói từ trong xe: “Cô muốn đi đâu? Tôi có thể tiện đường chở cô đi.”
Hôm nay thời tiết đẹp lạ thường, giá trị PM2.5 cho biết thành phố này vẫn thích hợp để con người sinh tồn.
Gió ngoại thành rất lớn, thổi vù vù chui vào từ kẽ hở cửa kính, làm rối tóc mai của Hàn Thiên Âm.
Cô sửa lại tóc của mình, ưỡn ngực ngồi vào xe.
Đỗ Kiêu đóng cửa kính xe lại.
Xe đã chạy được vài km nhưng Hàn Thiên Âm vẫn chưa nói lời nào.
Thật ra cô đang suy nghĩ nên xưng hô thế nào với vị trưởng bối từng bị mình cắn qua này.
Một lát sau, cô đưa ra kết luận cuối cùng:
“Chú nhỏ, cảm ơn chú đã cho tôi đi nhờ xe.”
Đỗ Kiêu im lặng nhìn biểu cảm trang nghiêm của cô, vẫn im thít.
Chú thôi còn chấp nhận được, sao phải thêm chữ “nhỏ” vào chứ?
“Lúc trước cô gọi tôi thế nào, giờ cứ giữ nguyên như thế.”
Hàn Thiên Âm không đáp.
Nói đến lúc trước...haiz, vấn đề phải nghĩ tiếp theo chính là: có nên coi mấy chuyện ở Mỹ như chưa từng xảy ra không, hay là thành khẩn nhận lỗi, chân thành xin lỗi người trước mặt?
Tuy trêu đùa chú, khinh thường chú, uy hiếp muốn lột đồ chú không phải tội chết, nhưng cũng là đại nghịch bất đạo rồi.
Cho nên cứ coi như chưa có gì xảy ra đi.
Sau đó, cô cố gắng tìm chuyện để nói: “Có thể cho tôi xin ID Wechat không?”
Người bên cạnh vẫn nhìn đường, không nói chuyện.
“Bữa cơm cuối ở Los Angeles là chú trả tiền mà, lúc nào tiện thì tôi chuyển tiền cho chú.”
Sau một hồi im lặng, Đỗ Kiêu đọc một dòng chữ tiếng Anh, Hàn Thiên Âm ghi nhớ kỹ.
Dù anh vẫn giữ vẻ coi thường chúng sinh, nhưng miễn không ác cảm là được rồi.
Nghĩ tới đây, cô cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Hai người im lặng rất lâu, mắt thấy ô tô xuống đường cao tốc vòng về nội thành, Đỗ Kiêu đột nhiên nói: “Lúc trước, tôi có một quỹ nghiên cứu khoa học, bây giờ tôi đang chuẩn bị cho dự án này.”
Hàn Thiên Âm im lặng lắng nghe.
Anh nói tiếp: “Chúng tôi đã chuẩn bị kĩ càng rồi, vừa rồi lúc ăn cơm tôi cũng có nói qua với anh Trương, tức là giáo sư của cô.
Dự án này