Editor: Alice
Đêm hôm đó, Hàn Thiên Âm mất ngủ.
Cô nằm trên giường, trong đầu chỉ toàn là gương mặt bình thản của Đỗ Kiêu, ánh trăng chiếu lên mặt anh có chút mập mờ, bóng đêm dường như cũng đang say.
Trong khoảnh khắc, Hàn Thiên Âm cảm thấy nóng bừng cả người, không biết cảm xúc mơ hồ trong lòng là vì người ngồi bên ánh lửa trại, hay chỉ đơn thuần là lửa nóng trong người.
Cô hỏi anh thích nam hay nữ, anh chỉ đáp: "Không biết."
Thế này là sao chứ? Cô nhất thời mơ hồ.
Rõ ràng là không hề để tâm đến anh, nhưng chỉ cần một cái nháy mắt, trong lòng cô lại giống như có thứ gì đâm vào.
Sau đó Tư Phi có gọi điện hỏi thăm cô: "Alo, cậu khỏe chứ?"
"Vẫn ổn."
Thật ra cũng không có gì không ổn.
Bên kia dừng lại một chút: "Thật không, hôm nay mình nhìn thấy cậu với anh ta ở cùng nhau, còn tưởng rằng..."
Hàn Thiên Âm cảm thấy thảo luận về việc này thật là điên rồ, vì thế nhanh chóng ngắt lời: "Được rồi, mỹ nữ mau đi ngủ sớm một chút để mai còn xinh đẹp gặp vị kia."
"Ừm, nếu có gì cần tâm sự cứ tìm mình."
Ngắt điện thoại, Hàn Thiên Âm ngồi ngây ngốc ở đầu giường.
Từ cửa sổ sát đất cạnh giường vừa hay có thể nhìn ra bờ hồ.
Lúc này chỉ có ánh trăng sáng tĩnh lặng, mặt hồ mờ ảo không rõ.
Bốn phía đều cô tịch.
Cô ngồi một lúc lâu mới dần ngủ thiếp đi.
Còn Đỗ Kiêu đã nằm trằn trọc trên giường một lúc rồi.
Sau khi tiến vào mộng đẹp, anh cảm thấy mình giống như trở về sân bay Los Angeles hôm đó.
Trong toilet hạng trung lưu chật hẹp, trần nhà có chút thấp, ánh đèn mập mờ từ trần nhà chiếu xuống phản chiếu hình ảnh của anh và Hàn Thiên Âm ở trong gương.
Cô gái trước mặt anh với nụ cười phong tình vạn chủng, đôi mắt mông lung dường như đang nhìn anh.
Sau đó, cô tiến lên vài bước, cách anh càng lúc càng gần.
Đỗ Kiêu muốn lùi về phía sau nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.
Khoảnh khắc cô kề sát, anh có thể cảm nhận được hơi thở tươi mát xa lạ bủa vây, khiến anh không kìm được khô nóng trong người.
Dường như biết được anh đang dao động, cô nhẹ mỉm cười ôm lấy cổ anh.
Thấy Hàn Thiên Âm úp mặt vào gáy mình, Đỗ Kiêu có thể tưởng tượng ra chuyện tiếp theo, ý thức được cô sẽ gây chuyện.
Nhưng vừa định đẩy ra lại phát hiện cô không hề cắn mình, thay vào đó cô chậm rãi ngẩng đầu, kề môi hôn từng chút từng chút lên má anh.
Sườn mặt bị ướt một mảng, như triền miên, như trêu chọc, khiến anh ngứa ngáy vô cùng.
Anh muốn kháng cự nhưng cả người đều vô lực.
Cuối cùng, anh không nhịn được quát lên: "Hàn Thiên Âm!"
Tiếng quát này cũng kéo anh ra khỏi mộng đẹp
Ba giờ sáng, Đỗ Kiêu nằm trên giường, trên cổ vẫn còn ngứa.
Anh nhớ lại hình ảnh vừa rồi, không phân biệt được là tỉnh hay mơ nữa.
Hôm sau, Hàn Thiên Âm lại trở về dáng vẻ căng tràn sức sống, gặp lại Đỗ Kiêu cũng không mất tự nhiên.
Đoàn người rời làng du lịch vào buổi chiều, Doãn Dương chuẩn bị đưa Tư Phi đi thành Đông một chuyến, vì thế trọng sắc khinh bạn bỏ luôn Đỗ Kiêu khi vừa xuống xe.
Hàn Thiên Âm thấy Đỗ Kiêu muốn đi bệnh viện, vừa vặn tiện đường nên tiễn anh một đoạn.
Trên đường về, lúc đầu hai người đều không nói gì.
Hàn Thiên Âm nhìn dòng xe xuôi ngược, chợt nhớ tới hồi ở Los Angeles, Chu Nghiêm Minh có nói qua việc Đỗ Kiêu độc thân hai mươi tám năm.
Rồi cô lại nhớ đến những gì mình làm với anh ở sân bay, trong lòng có chút bối rối.
Loại bối rối này thật phức tạp, còn chen lẫn chút xấu hổ.
Nếu theo logic bình thường thì Đỗ Kiêu hẳn là mất hứng triệt để với cô rồi? Không biết anh có cảm thấy ghê tởm cô sau việc đó hay không?
Cô suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhân lúc đợi đèn đỏ mới nói: "Chú nhỏ, tôi nghĩ mình cần xin lỗi chú."
Người bên cạnh nghiêng đầu sang.
"Lúc ở sân bay Los Angeles, tôi uống say nên có chút mạo phạm với chú.
" Hàn Thiên Âm dừng một chút: "Trước đây tuy tôi có...!không biết tốt xấu, nhưng lần đó tôi không tỉnh táo thật.
Tửu lượng của tôi không được tốt lắm, không tin chú có thể hỏi Tư Phi."
Đỗ Kiêu không nhìn cô: "Tửu lượng không tốt sao còn uống?"
"Lúc đầu không cẩn thận bị sặc..."
"..."
"Sau đó hoa mắt, không đọc được Tiếng Anh."
Đỗ Kiêu vẫn im lặng.
"Chú nhỏ, chú sẽ tha thứ cho tôi mà, đúng không?"
Đỗ Kiêu im lặng một lát mới nói: "Không cần gọi tôi là chú nhỏ."
Hôm sau, Hàn Thiên Âm mới 4 rưỡi sáng đã dậy, bận rộn ở phòng thí nghiệm đến tối mịt.
Về đến nhà thì kiệt sức, ngã ra sô pha ngủ luôn.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hàn Thiên Âm với tay quờ quạng điện thoại trên bàn trà, gắng sức nhấc đầu dậy khỏi gối, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm tám giờ rưỡi.
Cô nhấc máy, đầu bên kia truyền đến tiếng của Chu Nghiêm Minh.
“Thiên Âm, là tôi, lão Chu."
Hàn Thiên Âm mông lung: "Giáo sư Chu có việc gì sao?"
"Thế nào, không có việc gì thì không được gọi à?"
"..."
Bên kia bật cười, vài giây sau mới nói: "Chuyện là thế này, tôi đã từng nói Justin sắp về nước đúng không, hôm đó anh ta gọi cho tôi, muốn hẹn bạn bè cùng phòng thí nghiệm lúc trước tụ họp một bữa."
Hàn Thiên Âm giật mình "Ồ" một tiếng.
Chu Nghiêm Minh lại hỏi, "Chúng tôi định hẹn vào thứ ba, cô muốn tới không?"
Cô nghĩ rồi nói: "Tôi không đi đâu."
Chu Nghiêm Minh cũng không hỏi thêm, nói, "Vậy được, để tôi nói với bọn họ một tiếng." Một lát sau, anh ta bổ sung: "Bao giờ cô muốn đi cứ liên lạc với tôi."
"Được."
Gác điện thoại, Hàn Thiên Âm ngồi ngây ngẩn trong bóng tối.
Cô nhớ lại cái tên mà Chu Nghiêm Minh nhắc tới, rõ ràng mới hơn hai năm mà thôi mà tưởng như lâu lắm rồi.
Bởi vì lúc trước đã đem ảnh của anh ta đốt sạch sẽ nên hiện giờ Hàn Thiên Âm thậm chí cả mặt anh ta cũng không nhớ rõ, có lẽ vì người đó đã để lại cho cô ấn tượng quá mức mãnh liệt.
Việc ngoài ý muốn đó, đến giờ cô vẫn không muốn nhớ lại.
Cho dù hết thảy dường như chưa bao giờ bắt đầu.
Mười giờ đêm, Đỗ Kiêu rời bàn mổ, đến chỗ hay tụ tập với bọn Doãn Dương tên "Paradox".
Trong bar chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo, cô ca sĩ đứng trên sân khấu màu xanh lá cọ, cất giọng khàn khàn hát những bản tình ca bất hủ, tuy phát âm Tiếng Anh không được chuẩn nhưng lại mang một nét rất riêng.
Thị lực của Đỗ Kiêu rất tốt, anh đảo mắt một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Doãn Dương ngồi trong góc.
Bên cạnh Doãn Dương còn có một người khác, người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo dệt màu xám, hai tay sắn lên cao, nụ cười bình thản ung dung treo trên môi.
Thấy Đỗ