Trái tim em họ vỡ tan tành, nó chạy tới, trong đầu vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao Phong Tiến lại nắm tay Quý Vãn.
Chắc chắn là vì anh Quý Vãn sợ, nên anh họ mới nắm tay để bảo vệ anh ấy.
Em họ chạy ào đến nắm bàn tay còn lại của Quý Vãn, dõng dạc hô: “Anh Quý Vãn đừng sợ, em cũng bảo vệ được anh nè!”
Phong Tiến: “…”
Nhóc này có mắt nhìn chút được không.
“Bảo vệ? Em có giỏi như anh không.” Phong Tiến điềm tĩnh cúi đầu nhìn nhóc em họ còn chưa cao bằng eo mình.
Nhóc em họ đáp giọng ỉu xìu: “… Không.”
“Vậy em nắm cái gì.” Phong Tiến hờ hững rằng, “Theo định luật bảo toàn năng lượng, em nắm tay cậu ấy sẽ chỉ lấy đi sự can đảm mà anh vừa truyền sang cho cậu ấy thôi.”
Nhóc em họ mới học tiểu học bấy giờ tin sái cổ nguyên do nghe có vẻ thâm thúy này, nó thả tay Quý Vãn ra, chẳng mấy chốc lại không nhịn được chạy lon ton đi mất.
Để đề phòng Quý Vãn sinh nghi, Phong Tiến giải thích về hành vi của mình: “Trên đường tới đây nó nói với tôi, sau này muốn kết hôn với cậu.
Phải gạt đi ảo tưởng không thực tế càng sớm càng tốt.”
Quý Vãn dở khóc dở cười, nhóc em họ hình như chỉ mới tiểu học, còn chưa được mười tuổi nữa, Phong Tiến chấp hành việc chắn Alpha giúp cậu cũng triệt để ghê.
Hai người tiếp tục mò mẫm trong nhà ma, dựa theo tuyến đường mà bên tổ chức cung cấp, họ đi tới trước một căn phòng phẫu thuật.
Cửa đóng chặt, Phong Tiến bảo vệ Quý Vãn phía sau, chậm rãi vặn tay nắm cửa.
Bên trong không một bóng người, chỉ có dụng cụ phẫu thuật cũ kỹ, và chiếc giường với vệt máu đỏ sẫm.
Không biết thiết bị phát thanh được lắp ở đâu chợt vang lên giai điệu rùng rợn như tiếng cưa gỗ, giọng âm u của cô gái xen lẫn bên trong.
“Tại sao… tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh này? Tôi đau quá, tại sao những người khác đều khỏe mạnh? Tới đây… xuống địa ngục với tôi nhé…”
Drap giường màu máu đỏ sậm chợt động đậy, một cánh tay trắng bệch thò ra khỏi gầm giường, ngay sau đó, một chị gái dáng người nhỏ nhắn với mái tóc thẳng đen dài, mặc chiếc váy trắng nhuốm máu.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm cười toét miệng.
“Tới đây… xuống địa ngục với tôi nhé…”
Quý Vãn rất nể mặt xoay người chạy vài bước, nhưng bị Phong Tiến kéo lại.
“Đừng chạy nhanh quá.” Phong Tiến nhíu mày, đoạn quay đầu nói với ma nữ nọ, “Cô chạy chậm chút, tim cậu ấy không được tốt, chạy chậm cho an toàn.”
Thật ra Quý Vãn chạy cũng chẳng sao, nhưng cậu không muốn phụ lòng tốt của Phong Tiến, thế là cũng quay đầu, cười xin lỗi bạn ma nữ.
Ma nữ đuổi theo họ sửng sốt, vành tai bị lớp phấn trắng che phủ cũng ửng màu đỏ nhạt, tốc độ chạy chậm hẳn.
Và thế là họ bắt đầu cuộc rượt đuổi bằng tốc độ đi dạo, tới ngã ba.
Chị gái đang đuổi theo họ dừng lại, giữ một khoảng cách.
Quý Vãn nhìn vào một con đường, bấy giờ nhóc em họ đang bị một người quấn đầy băng vải đuổi theo, phía còn lại cũng có người chơi khác đang chạy trốn bàn tay của quái thú.
“Ting…”
Sau đó là một tiếng vang, từ cửa thang máy ở chính giữa ngã ba.
“Chỉ một con đường duy nhất để thoát khỏi địa ngục, sẽ có người bị bỏ lại nhận trừng phạt.
Thế thì… ai sẽ là người xuống địa ngục đây?”
Tất cả người chơi la hét ầm ĩ chen vào thang máy, Quý Vãn cũng đi theo dòng người vào được khu vực an toàn.
Đến khi ngước đầu nhìn, cậu chợt nhận ra Phong Tiến đang ở bên ngoài.
Bấy giờ thang máy chỉ còn hai vị trí cuối cùng, mà sau lưng Phong Tiến còn một người chưa vào kịp nữa, đó là một cô gái nhỏ xinh, trông có vẻ là Omega.
Cô gái nọ bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, Phong Tiến nhìn cô, nhíu mày, rồi rụt một chân vừa bước vào thang máy về.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Cô gái nọ liên thanh nói, chạy vào thang máy.
Đi vào rồi, cô vẫn nhìn Phong Tiến, trong mắt đầy hổ thẹn.
“Không sao, thật ra cũng chẳng phải hình phạt gì ghê gớm.” Có một thiếu niên từng chơi vài lần an ủi, “Gọi địa ngục thế thôi, thật ra là đưa người không vào được thang máy lên cáp treo đi một vòng ngắm cảnh, sau đó thả xuống, kết thúc hành trình thám hiểm nhà ma.”
Hóa ra là vậy.
Những người còn lại đứng trong thang máy đều thở phào, không lo lắng vì biết có người sẽ bị trừng phạt nữa.
Nhóc em họ đứng bên trong vẫy tay, cười tạm biệt Phong Tiến: “Anh, lát nữa gặp!”
Bầu không khí hài hòa vô cùng, chỉ mỗi Phong Tiến đứng bên ngoài cụp mắt xuống, lẻ loi là thế nhưng trông vẫn như đang khinh thường mọi thứ.
Ai không biết nhìn vào, ắt hẳn sẽ cảm thấy đây là một Alpha cực ngầu cực đẹp trai, không gì làm khó được hắn cả.
Phong Tiến cố giữ bình tĩnh, hắn rũ mi nhìn chân mình, thật ra nơi hắn đang đứng là một băng chuyền, có lẽ không lâu nữa nó sẽ khởi động, đưa hắn tới cáp treo.
Phong Tiến kiểm soát nhịp thở của mình, bàn tay đang đút túi siết chặt lại để móng tay đâm vào thịt, tạo ra cảm giác đau đớn.
Một mình đối mặt với những thứ đó thôi mà, đây không phải lần đầu tiên, hồi nhỏ hắn vượt qua được, bây giờ cũng sẽ làm được.
Phong Tiến bé nhỏ chơi vơi trong hồi ức dường như đã về lại bên cạnh hắn, quá khứ cô độc, bây giờ cũng vẫn cô độc.
Thậm chí Phong Tiến còn chẳng nhận rõ được, rằng rốt cuộc thứ khiến hắn sợ hãi có phải là độ cao thật không, hay là nỗi bơ vơ trơ trọi khi không một ai kề bên.
Bóng của hắn hắt dài trên mặt đất, tách biệt với mọi người, đơn độc.
Một giây trước khi cửa thang máy khép lại, có người chen ra, đứng bên cạnh hắn.
Phong Tiến ngạc nhiên ngước mắt, thấy Quý Vãn với chiếc áo hơi xộc xệch do chen chúc.
Tóc của cậu cũng rối tung, tóc mái hơi dài che mất một phần của đôi mắt sáng long lanh, bờ môi hé ra để thở bấy giờ đỏ đến hớp hồn.
Phong Tiến ngỡ ngàng, khó khăn lắm mới tìm về được giọng nói của mình: “Cậu ra đây làm gì?”
“Ừ…” Quý Vãn đáp, “Ra chơi một chút, có trò miễn phí, không chơi uổng lắm.”
Phong Tiến sửng sốt, cơ thể đang căng cứng nhanh chóng thả lỏng như vừa được vuốt ve an ủi, sau đó, hắn nhoẻn miệng cười: “Vậy cậu cứ đi cùng tôi.”
Quý Vãn cũng nở nụ cười với vẻ mặt đầy chờ mong.
Băng chuyền dần chuyển động, Quý Vãn và Phong Tiến được đưa đến trước cabin cáp treo ở phía sau bệnh viện.
Nhà ma bệnh viện vốn được xây trên núi, sau lưng là dây cáp treo nối xuống núi.
Có một nhân viên đã đứng sẵn trước cabin, cười nói với họ: “Đừng sợ, đảm bảo an toàn tuyệt đối, cứ thả lỏng để thưởng thức phong cảnh nhé.”
Quý Vãn không vội bước vào, cậu đứng trước cabin, muốn bảo rằng hay là thôi, lấy bừa một cái cớ để Phong Tiến không phải ngồi cáp treo, nào ngờ bỗng dưng bị Phong Tiến nắm cổ tay.
Trời lạnh, dù là tay Phong Tiến cũng không ấm áp lắm.
Quý Vãn nhìn sang, hàng mi đen của Phong Tiến rũ xuống, đôi mắt tối tăm chẳng hề phản chiếu ánh sáng, không rõ cảm xúc bên trong.
“Đi thôi.” Phong Tiến nói.
Phong Tiến vào trong trước, hắn nắm chặt Quý Vãn như đang bám víu thanh gỗ duy nhất nổi trên dòng nước lũ chảy xiết.
Bốn mặt cabin là kính thủy tinh, tạo điều kiện tốt nhất để du khách có thể ngắm cảnh xung quanh.
Nếu một người không sợ độ cao nhìn xuống dưới, chắc chắn sẽ thấy cảnh đẹp nên thơ lắm.
Nhưng với người sợ độ cao, đây sẽ là quãng đường đi xuống địa ngục.
Bất ngờ thay, những cơn chóng mặt buồn nôn mỗi khi đứng ở chỗ cao lúc này lại không còn nghiêm trọng quá nữa.
Phong Tiến dựa đến gần Quý Vãn, Quý Vãn không có pheromone, trên người cậu chỉ có hương nước xả chanh bình thường nhất, tỏa ra từ quần áo.
Nếu là của người khác, mùi hương này quá đỗi bình thường, nhưng một khi bắt nguồn từ Quý Vãn, nó lại mang đến sự thoải mái, sự sảng khoái xua đi cảm giác khó chịu trong hắn.
Nếu Quý Vãn có thể luôn ở bên hắn…
Phong Tiến dựa ngày càng gần hơn, Quý Vãn cũng không ngăn cản, cậu giở quyển sách mà mình luôn cầm trên tay ra, che lại mắt Phong Tiến.
“Chia sẻ với cậu quyển sách tôi đang đọc.” Quý Vãn bình tĩnh đưa sách đến trước mặt Phong Tiến, chắn tầm nhìn của hắn.
Phong Tiến đâu muốn đọc sách, bây giờ hắn chỉ muốn nhìn Quý Vãn thôi, bèn nghiêng mặt né tránh.
Quý Vãn dời sách sang chắn lại mặt Phong Tiến.
Phong Tiến: “?”
Phong Tiến khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”
Quý Vãn cũng khó hiểu, cậu còn muốn hỏi Phong Tiến làm gì kia kìa, chẳng phải sợ độ cao à, tại sao cứ phải dốc hết sức ló đầu ngắm cảnh vậy!
Quý Vãn và Phong Tiến trố mắt nhìn nhau, Phong Tiến không ngốc, trước đây không nhận ra là vì những cái cớ Quý Vãn nói chấp nhận được, nhưng chuyện trùng hợp cứ năm lần bảy lượt tiếp diễn, với động tác hiện giờ của Quý Vãn, hắn chợt hiểu.
Có lẽ Quý Vãn… đã biết hắn sợ độ cao từ lâu rồi.
Không có cơn bực bội xấu hổ khi sự thật mình hằng che giấu bị phơi bày,