Lúc Phong Tiến mặc quần áo đàng hoàng đi ra, Quý Vãn vẫn đang ngồi bên bàn làm đề, pheromone của hắn trên tay cậu đã biến mất, Quý Vãn lại trở thành chàng Quý Vãn sạch sẽ không vương mùi hương gì.
“Sao vậy?” Quý Vãn không hiểu lắm lý do tại sao Phong Tiến cứ nhìn tay cầm bút của mình mãi, bèn ướm lời, “Cậu không hiểu câu nào à? Cần tham khảo không?”
“…” Lớn chừng này tuổi rồi, Phong Tiến chưa từng nghe ai nói như vậy với mình cả, vấn đề là Quý Vãn thật sự có tư cách cho hắn tham khảo, cảm giác hắn cho Quý Vãn vào phòng ký túc xá này cứ như đang tự làm tự chịu vậy.
Phong Tiến càng nghĩ, mặt càng xụ xuống, hắn kéo bàn học và ghế của mình đi, ngồi quay lưng lại phía sau Quý Vãn, bắt đầu tự học.
Quý Vãn vượt qua vài ngày bình yên trong phòng, Phong Tiến – đại ca trường hung hãn cùng cực trong truyền thuyết đến nay vẫn chẳng làm gì cậu cả, cũng không chủ động kiếm chuyện, quá lắm là thái độ nói chuyện hằn học chút thôi, chứ vẫn trong phạm vi bình thường.
Thi thoảng cậu lại tình cờ nhớ đến ống thuốc tiêm không biết tên trong tủ Phong Tiến, nhưng chưa từng thấy hắn mở cánh cửa tủ ấy ra bao giờ, cứ như thứ đó không hề tồn tại vậy.
*
Tiết thứ ba sáng nay là Ngữ văn, thầy chủ nhiệm đứng trên bục nói thật chậm về văn ngôn, bên dưới đã đổ gục thành đàn.
Quý Vãn ngồi thẳng lưng, một tay cầm bút, tay kia để trong hộc bàn bấm điện thoại.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn nhở: [Hôm nay tới bệnh viện kiểm tra định kỳ.]
Quý Vãn kéo xuống vài lần, sau đó đặt điện thoại về, đang định tập trung học thì nghe tiếng “bịch” vang lên sau lưng, dường như có ai đó đánh rơi bút lên sách.
Sau đó là tiếng chân ghế ma sát với mặt đất.
Quý Vãn quay đầu, thấy Phong Tiến đứng lên.
“Thưa thầy.” Phong Tiến đút hai tay vào túi quần, mặc kệ ánh nhìn từ các bạn trong lớp, chỉ cụp mắt nói, “Em không khỏe, muốn xin nghỉ nửa buổi về ký túc xá.”
Thầy chủ nhiệm đẩy kính: “Em lại không khỏe à? Em Phong Tiến, tần suất em không khỏe hơi cao đó.”
“Đúng vậy.” Phong Tiến đáp, “Em yếu đuối.”
Trong lớp vang lên những tiếng cười khó nén, nhưng nhanh chóng im bặt.
Thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ trừng Phong Tiến, sau đó xua tay cho hắn đi.
Quý Vãn nhìn Phong Tiến đi thẳng ra lớp, lại nhìn sang Khổng Lập Ngôn, dường như Khổng Lập Ngôn đã quá quen với hành động này của Phong Tiến, bấy giờ cậu ta ngáp dài một cái rồi nằm rạp lên bàn, say giấc nồng.
Đến khi tan tiết, Quý Vãn theo thầy chủ nhiệm vào văn phòng.
“Em cũng xin nghỉ phép à?” Thầy chủ nhiệm trợn tròn mắt.
“Vâng… Tim em không được khỏe, cần đi lấy thuốc và kiểm tra định kỳ.” Quý Vãn nói nhỏ nhẹ, “Nửa buổi là về, làm phiền thầy quá.”
Có thể thấy thầy chủ nhiệm tin tưởng Quý Vãn hơn nhiều, ông quan tâm hàn huyên với cậu một lúc, sau khi bảo cậu khó chịu chỗ nào phải nói ra thì ký duyệt đơn xin nghỉ phép của cậu.
Quý Vãn do dự thoáng chốc, vẫn quyết định hỏi thầy chủ nhiệm: “Phong Tiến cũng không khỏe ạ?”
“Phong Tiến?” Nhắc tới Phong Tiến, mắt thầy chủ nhiệm lại trợn trừng, “Có một lần đang học, em ấy nói không khỏe xin nghỉ, ngay tiết sau đã bị thầy bắt gặp đang đánh nhau, chắc không khỏe lắm nhỉ.”
Quý Vãn: “…”
Xem như cậu chưa hỏi.
Những môn tiếp theo toàn là môn phụ, Quý Vãn không định học, cậu dự tính về ký túc xá lấy sổ khám bệnh rồi đến thẳng bệnh viện.
Tiếng chuông vào học lại vang, sân trường vắng lặng, Quý Vãn bước nhanh về ký túc xá, đến trước cửa phòng.
Quý Vãn thấy cánh cửa không đóng kín, mà để lộ một khe hở.
… Ai ở bên trong nhỉ, Phong Tiến à?
Quý Vãn nhẹ cân, bước chân cũng khẽ, cậu đến trước cửa rồi mà người bên trong vẫn chưa nhận ra, Quý Vãn nghĩ ngợi, đoạn chậm rãi đẩy cửa.
Phong Tiến đang ngồi trên ghế, hai chân gác lên bàn học, duỗi một bên tay ra, tay còn lại cầm một ống tiêm, bấy giờ hắn đang đẩy chất thuốc trong ống vào cơ thể.
Cửa bị đẩy gần như cùng lúc Phong Tiến nhìn sang, khoảnh khắc ấy, ánh mắt sắc bén khiến Quý Vãn cảm nhận được sát ý đang sôi trào.
May mà ngay sau đó, Phong Tiến đã cụp mắt nhìn xuống, hắn tiêm xong rồi vứt ống tiêm vào thùng rác ở góc cửa, hỏi giọng lạnh lùng: “Cậu về làm gì?”
Thậm chí không cần phí sức quan sát, Quý Vãn cũng biết hiện tại tâm trạng của Phong Tiến chẳng tốt chút nào.
Từ khi quen biết Phong Tiến đến nay, có thể thấy đây là lúc tâm trạng của Phong Tiến tồi tệ nhất.
Nếu Alpha hoặc Omega khác xuất hiện, họ sẽ phải lùi bước bởi pheromone mang tính công kích cực mạnh đang bao trùm khắp căn phòng này, nhưng Quý Vãn là Beta, cậu lặng lẽ nhìn ống tiêm vừa bị vứt vào thùng rác, bước vào trong: “Tôi về lấy sổ khám bệnh, sẽ đi ngay.”
Phong Tiến im lặng nhìn Quý Vãn tìm kiếm trong tủ, lấy một quyển sổ khám bệnh ra, bấy giờ hắn mới lên tiếng: “Cậu bị bệnh?”
Lời vừa thốt, Phong Tiến đã cảm thấy câu mình nói quá vô duyên, nghe cứ như không phải đang hỏi, mà là đang kiếm chuyện mắng vậy.
Phong Tiến hơi hối hận, nhưng bây giờ cảm xúc của hắn đang tệ, không tài nào dịu đi được trong thời gian ngắn, thế là đanh mặt nhìn Quý Vãn, và kết quả khiến hắn sửng sốt.
Trông Quý Vãn chẳng hề tức giận, thậm chí cậu còn mỉm cười: “Ừ, bệnh tim, cần đến bệnh viện khám định kỳ, nhân tiện lấy thuốc.”
Phong Tiến lặng thinh.
“Bị bệnh tim mà trước đó còn nói với tôi muốn leo tường hai lần, không sợ chết sao?” Phong Tiến nhíu mày cười nhạt, trông như đang châm chọc, “Nhỡ cậu mắc chứng sợ độ cao chút thôi, đang leo bên trên bị dọa cho phát bệnh tim, tôi xem cậu làm thế nào.”
Quý Vãn: “…”
Quý Vãn không ngờ Phong Tiến vẫn canh cánh chuyện này, nay nghe hắn nói thế, cậu càng chắc chắn Phong Tiến sợ độ cao.
“Tôi không sợ độ cao, tôi tự biết khả năng của mình.” Quý Vãn ngẫm nghĩ, bổ sung thêm, “Cảm ơn, trước đây chưa có ai nhường tôi cả, cậu đã giúp tôi hoàn thành một ước mơ nhỏ.”
Sắc mặt Phong Tiến hòa hoãn thấy rõ, hắn cười nhạo: “Chuyện cỏn con, chỉ nhường cậu chơi một lần đã vui đến vậy, cậu dễ dỗ nhỉ.”
Quý Vãn nghĩ bụng, cậu dễ dỗ không thì không biết, nhưng Phong Tiến thì dễ dỗ thật đấy, vậy thôi đã vui lên rồi.
Quý Vãn chào tạm biệt Phong Tiến bấy giờ tâm trạng đã tốt hơn hẳn, một mình đến bệnh viện.
Không mất quá nhiều thời gian trên đường,