Quý Vãn giải thích rõ với bạn cùng phòng rằng cậu không có dự định phát triển tình cảm trong ký túc xá.
Cùng với những tiếng than thở đầy tiếc nuối của họ, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.
Quý Vãn có giấy khám của bệnh viện, không cần học quân sự, thế nên sau một tuần nhập học, cậu vẫn trắng trẻo mịn màng như xưa.
Do đó cậu cũng hơi ngại, bèn tích cực mua nước uống giải khát cho các bạn, chỉ một thời gian sau đã thân thiết với cả lớp.
Tuy việc học tập sinh hoạt ở đại học cũng khá bận rộn nhưng thời gian vẫn dư dả hơn hồi cấp ba, các bạn cùng lớp cũng có nhiều hoạt động ngoại khóa phong phú, gần như đều tập trung hết vào việc tham gia các câu lạc bộ hoặc yêu đương hẹn hò.
Là người sở hữu gương mặt nổi bật, Quý Vãn nhận được vô số lời tỏ tình.
Tuy Quý Vãn luôn từ chối khéo, song, đại học quá rộng lớn, người lại đông, cảm giác như mãi chẳng hết.
Còn có ai đó tuyên bố rằng chỉ cần ngày nào cậu còn độc thân, thì ngày đó họ vẫn có quyền được theo đuổi.
“Đừng giãy giụa nữa Quý Vãn à.” Về đến phòng, cậu trai mũm mĩm tên Vương Niên khuyên nhủ Quý Vãn, “Biết tại sao ngày càng nhiều người tỏ tình với cậu không?”
“Tại sao?” Quý Vãn tò mò.
“Vì cậu đã lên bảng xếp hạng nhan sắc của trường chúng ta đó, thứ hạng tăng vọt như tên lửa luôn.” Vương Niên cảm thán, “Tôi thấy chắc không lâu nữa cậu sẽ đứng đầu thôi! Rồi ngày càng có nhiều người hứng thú với cậu, chắc một thời gian nữa sẽ thêm mấy bạn của trường khác, vận hoa đào của cậu rơi đầy rồi.”
Quý Vãn: “…”
Quý Vãn chợt nghĩ đến một điều: “Trường khác có bảng này không? Trường bên cạnh có không?”
“Tất nhiên là có.” Vương Niên đáp, đoạn tìm lại bảng xếp hạng bí mật này cho Quý Vãn xem, Quý Vãn chỉ nhìn thoáng qua đã thấy ngay Phong Tiến.
“Tôi nhớ Alpha này là bạn cậu nhỉ, cậu ấy có đến tìm cậu nhiều lần.” Vương Niên nói, “Chắc giờ cậu ấy cũng được nhiều người theo đuổi lắm, không chừng lần sau gặp mặt, bên cạnh cậu ấy sẽ có thêm một Omega nhỏ xinh đấy.”
Vậy không được.
Nhưng với thân phận một người bạn, cậu hoàn toàn không có lập trường cấm người khác theo đuổi Phong Tiến, chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn, cũng chẳng thể viện cớ học hành để ngăn cản.
Quý Vãn nhíu mày đắn đo cả buổi, cuối cùng đưa ra một quyết định nghiêm túc.
Cậu thăm dò lâu thế rồi, cũng đã đến lúc cần biết kết quả.
Nếu Phong Tiến thật sự không thể chấp nhận Beta, vậy cậu cũng sẽ cố gắng chôn vùi những suy nghĩ không nên có, khiến mối quan hệ này trở nên trong sáng đơn thuần như trước đây.
***
Giải đấu bóng rổ tân sinh viên của đại học Q được đón chờ nồng nhiệt, bấy giờ người trên khán đài đông nghịt, Quý Vãn đứng ngoài cùng đi một vòng thật lớn, cuối cùng mới tìm được khe hở để lách mình vào.
“Ai đó, chen chúc gì vậy…” Alpha cao to bị chen nhìn sang bên cạnh với vẻ bực dọc, rồi im bặt khi thấy rõ khuôn mặt chứa ý cười hối lỗi của Quý Vãn.
“Xin lỗi.” Quý Vãn nói.
“Không sao không sao, cậu cũng thích xem bóng rổ à?” Alpha cao to hỏi.
“Ừ.” Nói đoạn, Quý Vãn nhìn vào trong sân.
Phong Tiến mặc đồng phục bóng rổ, bấy giờ hắn đang tranh thủ lúc người khác ném phạt để nâng tay lau mồ hôi trên trán.
Gần như ngay lúc cậu rướn người ra, Phong Tiến đã nhìn sang, khuôn mặt vốn vô cảm chợt nở nụ cười.
Trận đấu tiếp tục, Phong Tiến cũng rời mắt về tập trung chơi bóng.
Quý Vãn đã quen với nụ cười của Phong Tiến, cậu vừa định đón xem diễn biến thì phát hiện rất nhiều người xung quanh đang xì xầm kích động.
“Cậu ấy mới cười kìa, cậu thấy không? Đang cười với mình sao?”
“Thôi đi người chị em, cậu thấy hôm nay mình trang điểm đẹp thế không, chắc chắn đang cười với mình đấy.”
Những cô gái lên tiếng đều trang điểm ăn diện rất xinh, còn xịt nước hoa pheromone thơm tho nữa.
Quý Vãn nhìn thoáng qua họ, âm thầm động viên mình.
Thân phận của cậu và họ hiện giờ chẳng có gì khác biệt cả, nhưng sau ngày hôm nay, dù kết quả thế nào, hai bên đều sẽ có sự thay đổi.
Hôm nay cậu sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Alpha cao to đứng cạnh Quý Vãn vẫn nhen nhóm ý đồ bắt chuyện: “Cậu nè, mình chơi bóng rổ cũng khá, ngày mốt đến lượt lớp mình ra sân, cậu muốn đến xem không? Đảm bảo sôi động không kém gì trận này đâu.”
“… Thật ra tôi chỉ đến xem bạn thi đấu thôi.” Quý Vãn bất đắc dĩ đáp, “Không rành bóng rổ lắm.”
Dòng người chật chội, do đang chen chúc nên Quý Vãn không hề nhận ra pheromone của Alpha nọ đang len lỏi bám lên vai mình.
“Không rành cũng chẳng sao, mình sẽ dạy cậu, hiểu quy định rồi xem sẽ thấy hứng thú hơn.” Chàng Alpha huyên thuyên: “Ví dụ như…”
Vì giữ phép lịch sự, Quý Vãn vừa trả lời những câu khách sáo vừa tiếp tục quan sát trận đấu.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy thi thoảng Phong Tiến sẽ nhìn sang đây, mặt mày bí xị.
Tiếng toét còi kết thúc trận đấu vang lên, đội của Phong Tiến thắng với tỷ sổ cách biệt.
Là người ghi nhiều điểm nhất trận, Phong Tiến được tặng tràng pháo tay nồng nhiệt, và cả những chai nước suối đầy thành ý của người thầm mến hắn.
Phong Tiến từ chối tất cả, đi về phía Quý Vãn trước đôi mắt trợn tròn của mọi người, lấy chai nước trong tay cậu sang uống một hơi cạn sạch.
Quý Vãn nghe thấy tiếng bàn tán của họ:
“Đó là bạn trai cậu ấy à?”
“Chắc không phải, đừng khờ thế, tỷ lệ Alpha tìm Beta nhỏ lắm, huống chi trước đó chúng ta từng tìm hiểu rồi mà, Phong Tiến vẫn đang độc thân.”
“Ồ ồ, vậy được, vậy chúng ta tiếp tục theo đuổi.”
Quý Vãn nắm chặt chai nước trong tay, Phong Tiến cũng lặng thinh, chỉ choàng tay qua vai Quý Vãn để mùi trên tay mình át đi pheromone của kẻ khác, kéo Quý Vãn ra khỏi sân bóng rổ.
Họ có thuê một căn hộ gần trường, mỗi cuối tuần sẽ cùng sang đó, nhân tiện ăn chung bữa cơm.
Hôm nay là thứ Sáu, Quý Vãn được Phong Tiến dắt đi ăn mà vẫn hồn nhiên chẳng nhận ra điều gì, lòng cậu giờ đây còn trĩu nặng tâm sự, không biết lát nữa nên bày tỏ thế nào.
“Ăn cơm đi, nghĩ gì nhập tâm vậy.” Phong Tiến gõ lên mặt bàn chỗ Quý Vãn ngồi, thấy cậu vẫn đang cầm muỗng với vẻ mất hồn, nheo mắt múc canh trong chén lên.
Nhìn chằm chằm Quý Vãn hồi lâu,