Quý Vãn ngờ vực không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng vẻ mặt của bố Phong Tiến vẫn rất chân thành, thông tin hình ảnh trong tay ông vừa chi tiết lại đáng tin, bầu không khí còn nghiêm túc và trang trọng hơn cả mấy chương trình kết nối trái tim, khiến người ta không cho rằng ông đang nói đùa.
“À…” Quý Vãn chưa gặp chuyện này bao giờ, cậu ấp úng hồi lâu mới hoàn hồn, từ chối khéo, “Cảm ơn chú đã giúp cháu tìm nhiều người tốt như vậy, nhưng bây giờ cháu muốn học chuyên sâu hơn, không muốn chú tâm quá nhiều về việc này.
Nên…”
Bố Phong Tiến là một người truyền thống, ông không tán thành suy nghĩ của Quý Vãn: “Cứ hẹn hò với một người trước thôi, có câu lâu ngày sinh tình mà? Không hợp đổi người khác.
Tiểu Quý à, với tính cách ngoan hiền của cháu, nếu không khuyên cháu, chú nghi cháu sẽ hiến dâng cả đời cho sự nghiệp rồi nhà cửa chẳng ai trông, vậy sao mà được.”
Quý Vãn: “…”
Cậu có chứ, hơn nữa người kia của cậu còn thường xuyên nổi máu ghen, cậu mà tiếp xúc với người khác, chắc cả căn nhà bị nhấn chìm trong cơn ghen luôn mất.
Quý Vãn chợt có xúc động muốn nói ra sự thật, nhưng nghĩ đến những rắc rối sẽ xảy ra, bèn nhịn xuống.
Từ từ sẽ hay hơn, để mẹ Phong Tiến giúp khuyên nhủ một thời gian rồi mới nói với bố Phong Tiến vậy.
Cậu chẳng sợ mình sẽ bị gì, nhưng cậu không muốn Phong Tiến xung đột lớn với người nhà vì chuyện này.
“Cháu định chờ thêm hai năm nữa, đến khi ra ngoài làm việc chính thức.” Suy nghĩ một lúc, Quý Vãn lại từ chối: “Dù sao thì bây giờ chỉ mới chập chững ra xã hội, vẫn chưa ổn định.”
Bố Phong Tiến miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, thế là Quý Vãn đứng dậy xin ra ngoài.
Bước khỏi phòng làm việc, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Phong Tiến đang đứng chờ cách phòng làm việc không xa, vừa trông thấy cậu đã ngay lập tức kéo cậu về phòng ngủ của mình.
“Bố anh nói gì với em?” Phong Tiến hỏi.
“Không có gì.” Quý Vãn định dời sự chú ý của Phong Tiến, không muốn Phong Tiến biết chuyện bố hắn định tìm thêm tình địch cho con mình, “Chăn mới của anh mềm quá, do lần trước em nói thích thay chăn nên anh đã thay cho em đúng không?”
“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ thay cho anh?” Phong Tiến khoanh tay, híp mắt, “Đừng hòng phớt lờ chuyện này, rốt cuộc bố anh đã nói gì? Anh không giấu em mà em đã bắt đầu giấu giếm anh rồi sao?”
Trông Phong Tiến có hơi tức giận, Quý Vãn hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ mỗi mình Phong Tiến thổ lộ nỗi lòng với cậu thôi thì chẳng công bằng chút nào.
“Vậy em cho anh biết, anh không được tức giận đấy.” Quý Vãn nói.
Phong Tiến thề thốt bảo mình sẽ không nổi nóng gì đâu, bấy giờ Quý Vãn mới thú thật: “Bố anh cho em xem thông tin của rất nhiều Beta ưu tú, muốn giới thiệu cho em.”
Phong Tiến: “…”
Khóe miệng Phong Tiến giật giật, xụ mặt đứng phắt dậy.
Quý Vãn vội dùng cả tay lẫn chân ôm ghì Phong Tiến, “Em từ chối rồi, chẳng phải anh nói sẽ không tức giận à?”
Phong Tiến vẫn kéo theo Quý Vãn đi ra, Quý Vãn ôm chặt Phong Tiến không ngừng khuyên nhủ: “Chắc chắn dì sẽ khuyên được chú thôi, đừng hành động theo cảm tính! Anh đã âm thầm dụ dỗ giăng bẫy em mấy năm trời mà, sự nhẫn nại đó đâu mất rồi?”
Phong Tiến: “…”
Cuối cùng Phong Tiến đã dừng bước, Quý Vãn thơm lên khóe môi hắn: “Dì sẽ khuyên được chú thôi, như em khuyên được anh vậy.”
Ánh mắt Phong Tiến thay đổi, vươn một tay nâng cằm Quý Vãn lên hôn ngược lại cậu.
***
Đã nói đến vậy rồi, thật ra Phong Tiến cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ thêm một thời gian, nhưng người tính luôn không bằng trời tính.
Hôm nay Phong Tiến xuống phòng khách uống nước, định nhân tiện mang thêm một ly lên cho Quý Vãn.
Bố mẹ hắn vẫn vắng nhà, Phong Tiến Phong Tiến ăn mặc khá tùy ý, chỉ chiếc áo thun đơn giản và quần đùi thoải mái, có thể thấy loáng thoáng dấu răng ẩn sau cổ áo.
Đó là dấu răng Quý Vãn để lại trong lúc đau, Phong Tiến chẳng những không ghét mà còn thích chí lắm, lần nào cũng dụ Quý Vãn cắn mạnh hơn chút, hơn chút nữa.
Đây là huy chương mà Quý Vãn để lại cho hắn.
Phong Tiến uống nước xong, đang định rót thêm một ly cho Quý Vãn thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, cùng với đó là giọng chú quản gia: “Sếp Phong, hôm nay về sớm quá, để tôi vào bếp chuẩn bị cơm canh.”
Tiếp đến là giọng của bố Phong Tiến: “Không cần, tôi tiện đường về lấy ít đồ, sẽ đi ngay.”
Phong Tiến nghiêng người sang, thấy bố Phong vừa bước vào nhà.
Tầm mắt của bố Phong Tiến lướt ngang qua người hắn rồi gật đầu, vừa định lên trên lấy đồ thì khựng lại, quay phắt sang nhìn Phong Tiến.
Nói đúng hơn là nhìn vào cổ của Phong Tiến.
Bố Phong Tiến nào phải người trẻ tuổi chưa trải đời, nhìn vào biết ngay dấu răng đó là thế nào.
Mọi việc ập đến quá đột ngột, bố Phong Tiến nhìn quanh, không thấy Omega thì nổi cơn tam bành: “Đã làm chuyện đó rồi mà không dẫn người về, còn giấu gia đình nữa, bố dạy con thế nào hả! Trách nhiệm của Alpha đâu rồi!”
Phong Tiến đặt cái ly trong tay xuống, chẳng thèm che lại vết cắn trên cổ mình, trả lời người bố đang tức giận với vẻ mặt điềm nhiên: “Cũng vì sợ làm vậy bố sẽ không vui đấy thôi.”
“Bố không vui? Con không dẫn Omega của con về mà vứt bên ngoài, bố thấy con muốn bố tức chết…”
Bố Phong Tiến chưa nói hết đã cảm thấy sai sai.
Sau khi làm việc đó, pheromone của Alpha và Omega giao hòa khiến mùi pheromone của Alpha thay đổi.
Nhưng bây giờ pheromone của Phong Tiến không thay đổi chút nào, vẫn là mùi cỏ cây sau mưa.
Bố Phong Tiến hỏi: “Sao bố không ngửi thấy mùi pheromone của Omega kia trên người con?”
Thật ra nếu dựa theo kế hoạch, bây giờ hắn có thể nói mình bị Quý Vãn cắn lúc chơi chung chứ không phải như bố nghĩ.
Cứ giấu chuyện với Quý Vãn đã, chờ khi nào mẹ khuyên được bố rồi mới đứng ra thú nhận là mình có thiện cảm với Quý Vãn, muốn theo đuổi Quý Vãn, muốn ở bên cậu.
Đây là một kế hoạch hoàn hảo và nhẹ nhàng.
Phong Tiến hé môi, nhưng lại nói không nên lời.
Dự định và thực tế luôn sẽ khác biệt, mấy lần Phong Tiến về nhà đều được mặc định là quan hệ bạn bè với Quý Vãn, hắn cũng chưa bao giờ nhấn mạnh gì với gia đình mình.
Phong Tiến chợt nhận ra mình không nói dối được, hắn không thể đặt chữ “bạn bè” lên Quý Vãn được nữa.
Bởi hắn chỉ muốn giữ một mối quan hệ duy nhất với Quý Vãn thôi, đó là “người yêu”.
Hắn và Quý Vãn ở bên nhau là chuyện hiển nhiên, tại sao phải lén la lén lút cứ như Quý Vãn là bồ nhí vậy?
Giờ đã không như xưa nữa, hắn cũng có quyền lực rồi, dù không được nhà họ Phong che chở, hắn vẫn có thể cho Quý Vãn một cuộc sống tốt đẹp, một vùng trời bình yên.
Phong Tiến mỉm cười với bố mình: “Vì… người đó không phải Omega.”
Để không liên lụy Quý Vãn, Phong Tiến không nói rõ ra người đó là Alpha hay Beta.
Và Phong Tiến chẳng lấy làm bất ngờ khi thấy sắc mặt bố mình thay đổi.
***
Lần này Phong Tiến xuống lầu uống nước hơi lâu, Quý Vãn lo lắng đứng dậy, xuống lầu tìm Phong Tiến.
Ở nhà Phong Tiến cần che giấu chuyện của họ, dạo này ngày nào Quý Vãn cũng xịt nước khử mùi pheromone để át đi pheromone của Phong Tiến.
Vả lại vừa tắm xong, bây giờ Quý Vãn chẳng có mùi gì, dấu vết mà Phong Tiến để lại trên người cậu cũng bị giấu sau lớp quần áo, nên nhìn từ bên ngoài, cậu và Phong Tiến ngoài tình bạn ra thì chẳng còn quan hệ gì nữa.
Sau đó Quý Vãn trông thấy cảnh giằng