Phong Tiến thấy Quý Vãn trợn tròn mắt không dám tin.
“Anh…” Quý Vãn cạn lời.
Cậu tưởng rằng trong lòng Phong Tiến bây giờ, cậu và Phong Tiến chỉ là bạn bè bình thường, nào ngờ lại là Phong Tiến yêu thầm cậu nhưng không dám nói chứ!
Quý Vãn thấy khó thở, không phải vì Phong Tiến bóp cổ cậu mà là do diễn biến sự việc.
“Tôi thế nào?” Phong Tiến nhếch mép trông vô cùng quái dị, “Tôi làm em sợ à?”
“Tay anh… thả lỏng chút, em không thở được.
” Quý Vãn nói.
Phong Tiến vô thức buông tay, thấy dấu đỏ mà mình để lại trên phần cổ trắng nõn của Quý Vãn.
Và cách dấu đỏ này một khoảng ngắn là dấu hôn không biết do ai để lại.
Chắc chắn kẻ đó đã mút rất mạnh, rất lâu mới tạo nên dấu hôn đến hôm nay còn thấy rõ.
… Không chừng chỉ mới đêm qua thôi, kẻ đó vừa dùng nửa hộp bao cao su làm tình với Quý Vãn, vừa hôn hít khắp nơi trên người Quý Vãn.
Mới nghĩ thoáng qua mà Phong Tiến đã chẳng tào nào chịu đựng nổi.
“Quý Vãn, tôi cho em thêm một cơ hội, cho tôi biết kẻ đó là ai?” Phong Tiến gằn giọng hung hãn.
Trước đó Quý Vãn không định nói với Phong Tiến rằng mình đã kết hôn, dù sao thì chồng cậu là Phong Tiến cơ mà.
Rõ ràng chỉ là chuyện đơn giản như làm bạn bè bình thường với Phong Tiến trong bảy ngày, nhưng tại sao lại thành ra như vậy chứ.
Cậu chưa tìm được cách để phản bác Phong Tiến rằng mình không có ai khác, dù sao thì chiêu xé áo đột ngột của Phong Tiến đã làm lộ dấu vết tình yêu đêm qua ra cả rồi.
Quý Vãn nhìn trần nhà với vẻ mặt tuyệt vọng, Phong Tiến chờ hồi lâu mà chẳng thấy câu trả lời, hắn cười gằn: “Không chịu nói? Đến nước này rồi mà em vẫn bảo vệ kẻ đó?”
Quý Vãn lặng thinh, cậu nghe Phong Tiến trầm giọng: “… Em thích hắn ta cỡ nào?”
Phong Tiến huơ tay xé luôn chỗ áo còn lại trên người Quý Vãn.
Khom người giam cầm Quý Vãn giữa tứ chi của mình không cho động đậy, tiếp tục ép Quý Vãn hiến dâng nụ hôn.
Chẳng bao lâu sau, hắn thấy dòng lệ chảy ra từ mắt Quý Vãn.
“Khóc cái gì.
” Phong Tiến lau nó đi một cách dịu dàng, “Mới vậy đã khóc rồi, tôi mà tiếp tục thì em biết làm sao?”
Phong Tiến lại nói: “… Tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng cho em, nhưng tôi không dùng nửa hộp còn lại đâu, em hiểu chứ?”
Thực ra Quý Vãn bị Phong Tiến hôn vồ vập quá nên chảy nước mắt thôi.
Cậu cảm thấy dường như bây giờ mình nói gì cũng sai cả, dứt khoát ngậm miệng luôn.
Để không khiến mình bị Phong Tiến ép nói ra những câu kỳ lạ như ngày thường, Quý Vãn cắn môi, hóa thân thành người câm.
Phong Tiến cũng chẳng cần Quý Vãn đáp lời, hắn tiếp tục làm mọi thứ trong im lặng.
Hành vi thân thiết không có tình yêu, không được đáp lại, gọi là cưỡng ép.
Cuối cùng, hắn đã trở thành loại người mà mình khinh rẻ nhất.
Phong Tiến quan sát vẻ mặt của Quý Vãn, cậu không tỏ vẻ phản kháng quá cực đoan, chỉ tiêu cực nằm im mặc hắn thích làm gì thì làm.
Phong Tiến cúi đầu dùng môi cạy mở môi Quý Vãn, hôn mạnh thêm chút nữa, cuối cùng đã nghe thấy tiếng rên mà mình mong muốn.
Quý Vãn bị ghìm chặt tay chẳng thể ôm cổ Phong Tiến được, cậu không có nhiều không gian để cựa quậy, ánh đèn trên trần nhà rọi xuống chói mắt vô cùng.
Chờ nụ hôn kết thúc, Quý Vãn thử yêu cầu: “… Tắt đèn được không? Chói quá?”
“Tắt đèn, tắt để em trốn tránh sự thật à?” Phong Tiến bóp cằm Quý Vãn ép cậu phải nhìn thẳng hắn, “Nhìn cho kỹ, xem người đang ở trên em lúc này là ai, đừng nhận nhầm.
”
Quý Vãn: “…”
Thể lực và độ bền của Alpha luôn rất tốt, Phong Tiến lại còn là Alpha tốp đầu, bấy giờ cảm xúc lại khác thường nên càng thêm đáng sợ, khiến người ta hốt hoảng.
Sóng vỗ dồn dập, chiếc thuyền đang lênh đênh trên mặt biển chỉ biết lắc lư dập dìu lên xuống, và rồi nó bỗng chốc lật ngửa khi đón nhận một con sóng khổng lồ vừa ập đến.
Thuyền bị sóng đánh, từng mảnh gỗ bên trên đều vang lên những tiếng vụn vỡ khi phải gánh chịu sức nặng vô bờ.
Quý Vãn đang bên rìa tan vỡ, trong mơ hồ, cậu cảm thấy Phong Tiến cắn lên tai mình: “Rốt cuộc kẻ đó là ai, có quan hệ gì với em, cho tôi biết, tôi sẽ để em nghỉ ngơi.
Nếu không nói thì chúng ta cứ tiếp tục.
”
Quý Vãn vẫn im lặng, thế là Phong Tiến xoay người cậu, tiếp tục những nhịp va chạm mới.
Chẳng biết đã bao lâu, Phong Tiến nghe thấy câu trả lời trong khoảnh khắc đê mê của Quý Vãn: “Một người bạn, chỉ là một người bạn, em không yêu đương với ai cả… Anh đừng tức giận…”
Động tác của Phong Tiến khựng lại, toàn thân như đang bị nhấn chìm trong phẫn nộ.
Bạn?
Một người bạn mà dám chạm vào Quý Vãn?
Người bạn nào dám vượt mặt hắn, phát triển mối quan hệ thân mật với Quý Vãn đến như vậy?
Quý Vãn không phải kiểu người ham thích thú vui thể xác để rồi cho kẻ khác chạm vào, trừ khi… Quý Vãn yêu thầm kẻ đó, khao khát được bên cạnh kẻ đó, nên mọi việc mới tiếp tục tiến triển dưới danh nghĩa tình bạn.
Phong Tiến đanh giọng: “Kẻ đó được, tôi không được?”
Và thế là Quý Vãn buộc phải tiếp nhận những con sóng dũng mãnh hơn nữa.
Quý Vãn nhỏ giọng nức nở, cậu muốn Phong Tiến ngừng lại, nhưng sau khi thử mọi cách mà vẫn chẳng hiệu quả, Quý Vãn mơ màng nhớ đến cụm từ có thể giúp cậu sai bảo Phong Tiến trong thời gian ngắn.
“Phong Tiến, anh Phong… hức… chồng ơi, em muốn nghỉ ngơi, em không được nữa rồi…”
Quý Vãn đã