Tiêu Nhược Yên cách Nhan Chỉ Lan một khoảng.
Cô không thể nghe rõ nàng đang nói gì với bà chủ sạp thức ăn, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng.
Rất đẹp, gió xuân mười dặm không bằng nàng.
Trái tim chết lặng từ lâu của Tiêu Nhược Yên được giải tỏa từng chút một, nhảy lên dữ dội vì sức hút của Nhan Chỉ Lan, cũng giống như thời niên thiếu.
Thời trung học, Nhan Chỉ Lan là người được sống trong nhung lụa điển hình.
Bàn tay chơi đàn dương cầm được bảo vệ cẩn thận, đừng nói đến việc mua thức ăn, khi vừa đến ký túc xá, nàng không phải làm bất cứ việc gì.
Để bảo vệ đôi tay của nàng, Nhan Phong không cho nàng làm những dạng công việc như giặt giũ, làm việc nhà hay nấu một bữa ăn đơn giản.
Thậm chí đối với việc lúc trước con gái đề nghị sống ở ký túc xá trường, ông ta cũng kiên quyết không đồng ý.
Sau khi chuyển đến, Nhan Chỉ Lan mới bắt đầu giả vờ làm một chút việc nhỏ.
Nàng luôn xuất hiện trước mặt Tiêu Nhược Yên với hình ảnh "hoàn hảo" nhất, không muốn suy giảm.
Nhưng có một lần sau khi ăn mì do nàng nấu, Tiêu Nhược Yên luôn mỉm cười thần bí "một lời khó nói hết" như Mona Lisa.
Nhan Chỉ Lan dường như được Tiêu Nhược Yên cung phụng, cưng chiều như công chúa nhỏ.
Giặt giũ đồng phục, quần áo, chuẩn bị bữa ăn đơn giản.
Đôi tay của Tiêu Nhược Yên không chỉ đánh đàn guitar giỏi, mà ở các khía cạnh khác cũng thế.
Ngay cả khi đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, cô cũng có thể đứng lên ghế để sửa.
Cô cũng có thể sửa chữa một số đồ dùng trong nhà.
Cô có thể đọc tất cả sơ đồ đi dây gì đó mà cô học được từ Tiêu Hách, cũng xem như một nửa thợ điện.
Lần nào Nhan Chỉ Lan cũng đều trơ mắt nhìn cô, ánh mắt ngưỡng mộ: "Cậu rất tuyệt vời." Nàng lại có chút ảo não: "Tớ không biết gì cả, còn không nấu nổi một tô mì."
Tiêu Nhược Yên véo mặt nàng: "Cậu là công chúa của tớ, không cần phải làm gì cả."
Vậy mà bây giờ...
Tiêu Nhược Yên chậm rãi đến gần nàng, nhìn nàng chọn thức ăn một cách thành thạo, trong lòng chua xót đau lòng.
Trong đầu của cô đều là đêm đó, ở khách sạn, Nhan Chỉ Lan kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, nghe cô nói chuyện.
—— A Yên, cậu đã rời xa tớ mười năm rồi.
......
Trái tim, giống như bị thứ gì đó mở ra.
Tiêu Nhược Yên chậm rãi đi đến sau lưng Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan vẫn đang trò chuyện với bà chủ.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng dừng lại một chút, ngạc nhiên xoay người lại, "Sao cậu lại tới đây?"
Trong tay nàng còn đang cầm một quả cà tím, trong mắt lấp lánh vui sướng.
Tiêu Nhược Yên nuốt xuống những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mỉm cười với nàng: "Cậu có mua đồ ăn được không đó?"
Nhan Chỉ Lan nhướng nhướng mày: "Sao lại không được, hừm, đừng đánh giá thấp tớ."
Mấy năm nay, không chỉ mua thức ăn, nàng còn tiến bộ nhảy vọt, là một người nấu ăn giỏi.
Nàng muốn giúp Tiêu Nhược Yên một tay, vội vàng chọn thức ăn rồi đi tính tiền.
Nói gì bà chủ cũng không chịu lấy tiền, khuôn mặt Nhan Chỉ Lan đỏ bừng vì gấp gáp: "Nếu chị không lấy, sau này em không thể tới đây mua đồ ăn được nữa."
Cuối cùng, bà chủ chỉ có thể thu tiền, đang cúi đầu sắp xếp đồ ăn thì một cô bé khoảng 5, 6 tuổi bước ra.
Cô bé rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, hít hít nước mũi: "Chị."
Nhan Chỉ Lan vuốt tóc cô bé.
Nàng lén nhìn bà chủ, nhanh chóng lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra đưa cho cô gái nhỏ.
Cô bé cũng nhanh chóng nhận lấy, đưa chú ếch nhỏ mà mình gấp cho Nhan Chỉ Lan.
Khi bà chủ sắp xếp rau củ xong và ngẩng đầu lên, hai người đã hoàn tất giao dịch "ngầm".
Âm thầm chứng kiến tất cả, Tiêu Nhược Yên...
"Chúng ta mau quay về đi." Mang theo hai túi đầy đồ ăn, Nhan Chỉ Lan đi trước.
Tiêu Nhược Yên không nhúc nhích, hai tay đút vào túi đứng nhìn ở sau lưng nàng.
Nhan Chỉ Lan quay đầu lại nhìn cô, Tiêu Nhược Yên đưa tay lên: "Đưa cho tớ."
Nhan Chỉ Lan ngơ ngác một lúc rồi mỉm cười, nụ cười của nàng rất hạnh phúc, cũng có chút xấu hổ.
Bà chủ ngạc nhiên nhìn Nhan Chỉ Lan, sau đó nhìn Tiêu Nhược Yên, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Tiêu Nhược Yên bình tĩnh nhìn bà ấy, không nói gì, lễ phép gật đầu, sóng vai cùng Nhan Chỉ Lan rời đi.
Cô bé đứng bên cạnh mẹ, tò mò hỏi: "Người đó có phải là bạn của chị không?"
Mấy năm qua, Nhan Chỉ Lan luôn đến cửa hàng tạp hóa để mua thức ăn, nhưng chỉ lẻ loi một mình, đây là lần đầu tiên nàng dẫn theo người khác.
Bà chủ im lặng trầm tư một hồi, nhìn con gái: "Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi, mau đi làm bài tập đi."
......
Vườn trường, luôn là nơi mang theo hơi thở thanh xuân tràn đầy vui sướng.
Trên đường Tiêu Nhược Yên đi theo Nhan Chỉ Lan, tràn đầy những gương mặt trẻ tuổi nhiệt huyết như hoa, có thể cảm giác được "nhân khí" của Nhan Chỉ Lan trong trường rất tốt, thiếu nam thiếu nữ đều cười và chào một tiếng "Cô Nhan" khi nhìn thấy nàng.
Tất cả đều tươi cười với nàng, rất gần gũi và tôn kính, không hề e ngại.
Tiêu Nhược Yên nhớ khi hai người còn học trung học, khi nhìn thấy giáo viên, ai cũng đều hận không thể bôi dầu vào lòng bàn chân và bỏ chạy ngay lập tức.
Nhan Chỉ Lan giới thiệu xung quanh trường học cho cô, Tiêu Nhược Yên yên lặng lắng nghe.
Cô nhịn không được nhìn vào bên mặt của Nhan Chỉ Lan, áo trắng tóc đen, tóc dài và váy bay trong gió.
Nàng vốn không phải là một người nói nhiều, nhưng ở trước mặt Tiêu Nhược Yên, nàng có vô số điều muốn nói.
"Học sinh bây giờ không giống với chúng ta, mọi người đều được giáo dục tương đối sớm, thậm chí có người còn được dạy nhạc phổ từ khi học mẫu giáo, còn muốn giỏi hơn cậu đó nha."
"Nhưng mà có lẽ vì lý do xã hội, rất nhiều sáng tác trở nên nóng vội.
Tớ vẫn thích cảm giác thuần túy của cậu hồi cấp ba."
"À, đúng rồi, trong lớp tớ có một sinh viên trông hơi giống cậu, cao cao lạnh lùng, nữ tài năng sáng tác."
"Hồ nước bên kia, là cậu thích."
......
Rất nhiều chủ đề.
Rốt cuộc, tất cả đều xoay quanh Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên yên lặng lắng nghe, đôi mắt ấm áp nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan, bên trong tràn đầy cưng chiều và quyến luyến.
Nhan Chỉ Lan bị cô nhìn đến mức tim đập rộn lên, nàng hơi cúi đầu xuống, làn da mỏng manh nhuộm một lớp đỏ hồng.
Tiêu Nhược Yên dùng một tay xách hai cái túi, đưa một tay ra, nhẹ nhàng vén tóc trên trán ra sau tai cho nàng: "Ừm, không vội, sau này có thể từ từ cho tớ xem."
Một tiếng "sau này" tựa như thanh âm tuyệt vời nhất thế gian.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, đôi mắt Nhan Chỉ Lan sáng ngời, nàng mím môi nhìn Tiêu Nhược Yên, nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, sau này còn nhiều thời gian."
Tâm trạng của Nhan Chỉ Lan càng ngày càng tốt, mãi cho đến khi nàng đưa Tiêu Nhược Yên lên lầu, một giáo viên quen biết nàng còn tò mò hỏi: "Người đó là ai vậy? Cô Nhan rất vui vẻ."
Trong trường học, Nhan Chỉ Lan rất nổi tiếng.
Khi gặp những sinh viên bướng bỉnh, cố tình làm xấu mặt nàng ở trên lớp, các bạn học khác đều không thể chịu đựng được, vậy mà nàng cũng chỉ mỉm cười, không nổi giận, ăn nói nhẹ nhàng để đối phương ngồi xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
Cuối cùng, những sinh viên phiền phức nhất cũng trở thành fan hâm mộ số một của nàng.
Ai nói chuyện với nàng, Nhan Chỉ Lan cũng đều có thể mỉm cười tiếp chuyện.
Có một số giáo viên nữ, sau khi kết hôn ở độ tuổi này, luôn giống như hôn nhân góa bụa, có những tranh chấp vụn vặt giữa mẹ chồng và con dâu.
Người bình thường nghe vài câu đã phát chán, nhưng Nhan Chỉ Lan đều mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu nhẹ nhàng như mưa phùn.
Nhưng chính một người như vậy.
Nàng cư nhiên không có bất kỳ người bạn thân nào ở trường học.
Nàng luôn