Hôn lễ rất náo nhiệt.
Ăn uống linh đình, đón đi đưa về.
Khung cảnh biến thành một biển hoa, đôi tân lang tân nương giẫm lên những cánh hoa mềm mại lãng mạn, vui vẻ đón nhận lời chúc phúc của người thân và bạn bè.
Hôn lễ hoàn toàn là cảnh tượng mà thiếu nữ Lão Đại Trương Vi từng nói trong buổi thảo luận đêm khuya ở ký túc xá năm đó.
—— Nếu một ngày nào đó tớ kết hôn, tớ hi vọng chồng tớ có thể đặt tất cả những bông hoa mà cả đời này tớ muốn nhìn thấy ở nơi tổ chức hôn lễ.
Gió thổi qua, khắp nơi đều nồng nặc hương thơm của hoa, anh ấy nắm tay tớ, nhận lời chúc phúc của các cậu.
Sau đó, Lão Nhị hát cho tớ nghe, Lão Tứ đánh đàn.
Tớ nhìn chồng tớ, trong mắt anh ấy chỉ có mình tớ, trong mắt tớ chỉ có anh ấy.
Bọn tớ không coi ai ra gì hôn nhau nồng nhiệt, thỏa thích ôm nhau.
"Trời ơi, Lão Đại, tớ muốn nôn."
"Ọe."
"..."
Sau khi trưởng thành, hoàn thành ước mơ của thời niên thiếu, là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Hôm nay, Tiêu Nhược Yên mặc một chiếc váy chít eo màu đen.
Dưới ánh nắng, ngũ quan của cô rất nữ tính, mái tóc dài xõa ngang tai và trán, đôi môi đỏ mọng, phần đuôi hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt cười quyến rũ có chút kiên nghị của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Mọi người xung quanh liên tiếp quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đều là kinh diễm*.
Những người bạn cấp ba thỉnh thoảng cũng chào hỏi cô với vẻ ngạc nhiên.
(* Bị làm cho kinh ngạc bởi vẻ đẹp.)
"Trời ơi, ai đây? Nhìn xem tớ nhìn thấy ai kìa???"
"Nhược Yên, cậu thật không có nghĩa khí, mấy năm nay rốt cuộc đi đâu vậy, giống như biến khỏi trần đời!"
"Oa, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng đẹp!"
......
Tiêu Nhược Yên gật đầu chào.
Mặc dù không có quá nhiều nụ cười, nhưng đường nét trên khuôn mặt rất mềm mại.
Cô không phải là kiểu người thích giao thiệp, mọi người nói cái gì, cô cũng nói vài câu theo cái đó, ngược lại là không yên lòng nhìn vào lối đi.
Một lúc sau, trong tiếng ồn ào xôn xao, cô dâu Trương Vi bước ra trong bộ váy cưới trắng tinh, trên tay cầm bó hoa.
Hiện trường náo loạn một trận, mọi người đều cười và chạy tới vây quanh cô dâu, tất cả mọi người đều nhìn Trương Vi.
Nhưng trong mắt Tiêu Nhược Yên cũng chỉ có Nhan Chỉ Lan.
Nhan Chỉ Lan là phù dâu của ngày hôm nay.
Hôm nay nàng trang điểm rất đơn giản, cố ý không chiếm spotlight của cô dâu.
Mặc một chiếc váy trắng ôm sát ngực dài đến đầu gối, tóc búi ra sau đầu một cách đơn giản, một đôi giày cao gót màu đỏ, trên tay trái đeo một chuỗi vòng tay bằng hạt đậu đỏ rực rỡ, từng hạt, đỏ đến mức chói mắt, đỏ đến mức thiêu đốt người.
Trong mắt mang theo ý cười, nàng cẩn thận kéo váy cho cô dâu.
Như ý thức được ánh mắt ở đằng xa, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Nhược Yên, ánh mắt sáng ngời.
Tiêu Nhược Yên lập tức quay đầu đi, nâng ly lên uống một ngụm sâm panh để che giấu, lỗ tai ửng hồng.
Lan Lan chạy tới, trong miệng vẫn còn nhai đồ ăn vặt.
Trước tiên, cô ấy dò xét Tiêu Nhược Yên từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Không hổ là hoa khôi của trường Ức Đức năm đó, tớ thấy hiện trường —— Khụ ——" Cô ấy hạ giọng, đến gần Tiêu Nhược Yên: "Đúng như Lão Đại đã tính toán, ngoại trừ Tiểu Nhan, không có ai đẹp hơn cậu."
Tiêu Nhược Yên mắt phượng chớp chớp: "Ăn còn không chặn nổi miệng của cậu?"
Lan Lan đắc ý.
Cô ấy ở phía xa đánh giá Trương Vi và Nhan Chỉ Lan, cười nói: "Cậu nói xem, ký túc xá của chúng ta đều là tộc kết hôn muộn nhất, phát súng đầu tiên của Lão Đại có phải là điềm tốt hay không? Có lẽ lần sau tham dự hôn lễ chính là của Lão Tứ."
Trái tim của Tiêu Nhược Yên cứng lại một lúc, cô nhìn chằm chằm vào Lan Lan.
Lan Lan uống một ngụm rượu, ngạc nhiên nhìn cô: "Cậu không nghe nói gì hả?"
Nghe nói cái gì?
Tiêu Nhược Yên cảm thấy rượu trong miệng trở nên đắng chát, thần kinh bát quái của Lan Lan trổi dậy, cô ấy đến gần cô nói nhỏ: "Không biết mấy năm nay Lão Tứ xảy ra chuyện gì nữa, hình như không quá thân thiết với người trong nhà.
Nhưng cậu cũng biết đó, nhà họ Nhan là gia tộc lớn, cậu ấy và chúng ta không giống nhau, hôn nhân gắn liền với việc kinh doanh của gia đình.
Tớ nghe Lão Đại nói, nhà cậu ấy có khả năng hợp lực với nhà họ Tô.
Con trai lớn của nhà họ Tô tên là Tô Triết, đeo kính hào hoa phong nhã, rất đẹp trai.
Tớ và Lão Đại thấy anh ấy lái xe đến trường chờ Tiểu Nhan mấy lần, cũng thông thạo nhạc lý, nhìn thấy bọn tớ cũng chảo hỏi rất lịch sự.
Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với Lão Tứ, nhiều năm như vậy không đưa tới cho bọn tớ nhìn một chút.
Này, Lão Nhị, cậu và cậu ấy tốt như vậy, cậu có hay không ——"
Đang nói giữa chừng, hiện trường vang lên tiếng hoan hô, chú rể bước ra, Lan Lan lập tức buông Tiêu Nhược Yên ra chạy tới xem náo nhiệt.
Tiêu Nhược Yên đứng ở xa nhìn Nhan Chỉ Lan, làn da của nàng rất trắng, giống như kem, váy dài màu trắng cư nhiên không sánh bằng da thịt non mềm.
Nàng đẹp như vậy, dù có cố tình thu lại spotlight bên cạnh Trương Vi, cũng không thể che giấu được.
Tiêu Nhược Yên nên nghĩ tới.
Mười năm, không người nào nhất định phải đợi cô.
Nhưng khi thực sự nghe được tin tức như vậy, trái tim của cô vẫn rỉ máu.
Hôn lễ bắt đầu.
Không khí sôi động hẳn lên.
Nghe nói Trương Vi đã đích thân thiết kế hôn lễ từ đầu đến cuối, chồng của cô ấy quả thực cao ráo, anh tuấn soái khí như lời Lan Lan nói.
Anh ấy mặc một bộ vest trắng, đón ánh mặt trời bước đến trước mặt Trương Vi, quỳ xuống cầm chiếc nhẫn.
Anh ấy ngẩng đầu lên thâm tình nhìn cô ấy: "Vợ à, cuối cùng anh cũng cưới được em."
Tiêu Nhược Yên nghe Lan Lan nói, điều kiện gia đình của anh rể hình như không được tốt lắm, lúc đó người nhà Lão Đại vẫn luôn không đồng ý.
Vì vậy, sau bao nhiêu năm giằng co, phản kháng qua lại với gia đình, cuối cùng hai người mới đến được với nhau.
Nhiều người có mặt tại hiện trường xúc động, không ngừng rơi nước mắt.
Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan đỏ mắt đứng sau lưng Trương Vi.
Nàng cúi đầu vội vàng đưa tay lau, bàn tay, vô thức vuốt ve sợi dây chuyền trên ngực.
Dây chuyền rất dài, không thể nhìn thấy phần đuôi có gì.
Tiêu Nhược Yên cảm giác được Tiểu Nhan có vẻ rất thích sợi dây chuyền này, sau khi gặp mặt từ ngày hôm qua, nàng sẽ vô thức vuốt ve, có lẽ...
Ánh mắt của cô ảm đạm, có lẽ nói không chừng là do bạn trai tặng.
Cô khẽ lắc lư ly rượu trong tay, nghĩ đến chuyện trước đây.
Sau khi cô và Nhan Chỉ Lan ở bên nhau, sinh nhật 18 tuổi của nàng, cô cũng từng tặng cho nàng một chiếc nhẫn.
Mặc dù giá tiền không cao, nhưng Tiêu Nhược Yên phải mất mấy tháng để tự mình thiết kế, dưới chiếc nhẫn là hình chữ Y được khảm bằng kim cương vỡ, phía trên kim cương cũng có hình trái tim mờ ảo đang ôm giữ Y, cô mua được bằng tiền chạy công diễn.
Cô ôm lấy Tiểu Nhan, ngồi dưới ghế mây trong rừng, ôm lấy nàng dưới ánh trăng.
(* Họ tên của Nhan Chỉ Lan có phiên âm pinyin là Yan Zhilan nên chữ Y là ký tự đầu của họ Yan.)
Từ đầu đến cuối, Nhan Chỉ Lan luôn mỉm cười nhìn cô, ánh sáng dịu dàng trong mắt còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Nàng tựa đầu vào ngực Tiêu Nhược Yên, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô, vòng tay ôm eo cô: Tớ rất thích, cám ơn cậu, A Yên."
Nàng sẽ mang theo nó cả đời.
Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên bị ánh trăng phác hoạ trở nên đỏ bừng, cô ôm lấy Nhan Chỉ Lan, nũng nịu bên tai nàng: "Người ta tặng quà sinh nhật cho cậu, cậu chỉ cám ơn một câu thôi sao?"
"Cậu muốn gì?" Nhan Chỉ Lan biết rõ còn cố hỏi, đôi mắt sáng như trăng nhìn cô.
Một lúc sau, nàng nghiêng người về phía trước, Tiêu Nhược Yên cười nhắm mắt lại.
......
Hôn lễ tiến hành đến giai đoạn nâng ly chúc mừng.
Nhìn đôi