“Tôi tên Lưu Tranh, bởi vì đêm sinh ra tôi mẹ tôi đã mơ thấy một con diều giấy bay lang thang.
Bạn đã từng mất diều chưa? Hồi nhỏ tôi làm mất rất rất nhiều diều, đến cuối cùng cũng chẳng biết chúng đã bay đi đâu nữa.
”“Đã từng mất rồi.
”“Bạn tìm được nó không?”“Đã tìm được rồi, nhưng không nhặt về nữa.
”“Tại sao vậy?”Tại sao? Tại sao ư? Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao tìm thấy rồi lại không nhặt về nữa, đợi đến khi cô nghĩ ra, cô lại đánh mất con diều rất quan trọng của mình, cô cũng tìm thấy nó, nhưng thực sự không nhặt về nữa.
Trong tim mỗi người đều có một ngôi sao sáng, thỉnh thoảng, trong một đêm cô đơn nào đó, sẽ làm sáng lên những hồi ức mơ hồ.
Dòng chảy trong tim Nguyễn Lưu Tranh là một dải Ngân hà.
Nó thuộc về đôi mắt giống như những ngôi sao đang vỡ vụn trong dải Ngân hà của một người đàn ông.
Anh luôn không cười, nếp nhăn giữa chân mày giống như đã được khắc trên trán anh.
Một thân áo blouse trắng sạch sẽ và vuông vức, trong túi áo luôn cài thêm hai chiếc bút.
Khi anh lấy bút viết chữ, mí mắt cụp xuống, lông mi rất rất dài.
Anh có một đôi tay đẹp, chắc hẳn là do quanh năm cầm dao phẫu thuật nên ngón tay cũng lạnh như dao.
Anh không thích nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, cũng không bao giờ lớn tiếng, giống như khe