Ánh mắt và giọng nói như vậy, ba phần bướng bỉnh, bảy phần tủi thân, cũng làm cho Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được cười.Nụ cười này khiến cảm giác xa lạ mất đi không ít, Tiết Vĩ Lâm vươn tay, “Bác sĩ Nguyễn, tôi đưa cô một đoạn nhé.”“Được thôi, vậy cảm ơn anh.” Nguyễn Lưu Tranh cũng không từ chối nữa.“Thực sự rất xin lỗi, nếu như tôi không hại xe cô hỏng, cô cũng sẽ không phải vất vả như vậy.” Sau khi Tiết Vĩ Lâm lên xe, lại xin lỗi cô lần nữa, biểu cảm rất chân thành.“Không sao đâu, thực ra tôi cũng hay đi bộ!” Cô cảm thấy hai người bọn cô đâm xe cũng khá thú vị, người khác đâm nhau đều thành kẻ thù, tính toán so đo đủ thứ anh tranh tôi cãi, hai người họ thì hay rồi, hòa hợp đến khó tin, nghĩ đến cũng là số cô may mắn, tình cờ gặp được một người tự nguyện chịu trách nhiệm.Sau khi xe lái vào tiểu khu, Tiết Vĩ Lâm chỉ cho cô xem biệt thự của anh ta, cách nhà cô một dãy nhà.“Bây giờ cô biết hang ổ của tôi rồi, không cần sợ tôi chạy nữa nhé!” Anh ta cười nói.Cô cũng không khỏi cười khẽ, “Chẳng lẽ anh không phải Tiết Vĩ Lâm?”Anh ta sững người, lập tức cười lớn, cô gái này phản ứng rất nhanh.
Nếu anh ta là Tiết Vĩ Lâm không sai, đương nhiên không sợ anh ta chạy…“Bác sĩ Nguyễn ở đâu?” Anh ta cười hỏi.Xe dừng gần nhà cô, cô chỉ vào nhà mình, “Tôi đến rồi, xuống xe nhé, cảm ơn anh.”“Tôi đưa cô đến cổng nhà luôn, đồ đạc của cô quá nhiều.” Anh ta đánh vô lăng, hướng về phía nhà cô.Chạy thẳng đến cổng nhà cô, cô vội nói, “Đến rồi, ở đây.”Tiết Vĩ Lâm dừng xe, nhìn ra bên ngoài, “Nhà này sao?”“Phải.” Cô xuống xe, “Cảm ơn anh.”Tiết Vĩ Lâm cũng xuống xe, giúp cô lấy đồ xuống, “Bác sĩ Nguyễn, nếu như trong khoảng thời gian này cần dùng xe thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”“Cảm ơn anh, không cần đâu! Đi bộ cũng rất tốt.” Cô nhận lấy đồ đạc.“Bác sĩ Nguyễn đừng khách sáo, thực sự là tôi gây ra họa, mang đến bất tiện cho bác sĩ Nguyễn, tôi rất xin lỗi.” Anh ta khiêm tốn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.“Thực sự không cần, anh quá khách khí rồi…”Tiết Vĩ Lâm lại cười lớn, “Tôi nói này bác sĩ Nguyễn, hai người chúng ta cứ khách khí qua khách khí lại như vậy, đến cuối cùng có giống đâm xe không? Sao tôi cảm giác là mời ăn cơm nhỉ?”Nguyễn Lưu Tranh bật cười, “Là Tiết tiên sinh quá khách khí, tôi còn chưa nhìn thấy ai gây họa mà giống anh, cảm giác giống như chỉ ước tôi lừa anh một khoản vậy.”“Vậy tôi cũng chưa thấy ai bị đâm mà giống cô! Xin cô lừa tôi đi!”Hai người đồng thời cười ra tiếng.“Bác sĩ Nguyễn, không đánh không quen, chúng ta cũng coi như đánh nhau một trận rồi, tuy rằng tham dự cuộc chiến là xe của chúng ta, lần sau gặp lại chính là bạn bè, không cần khách khí như vậy.” Tiết Vĩ Lâm cười nói.“Được!” Nói đến đoạn này, Nguyễn Lưu Tranh lại nhăn nhó có hơi không thoải mái, liền dứt khoát đáp ứng.“Vậy lần sau gặp.” Tiết Vĩ Lâm nói.“Tạm biệt.” Nguyễn Lưu Tranh xách đồ đạc vào sân trước nhà mình, khóe môi mỉm cười.Cô vừa vào nhà, Bùi Tố Phân liền tiến lên đón lấy đồ trong tay cô, vui vẻ nói cho cô biết, “Nói xong rồi, nói xong rồi.”“Cái gì nói xong ạ?” Cô nhất thời không nghĩ ra.“Người giảng viên đại học đó! Nói xong lễ Giáng sinh đi ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều còn có thể đi dạo phố xem phim gì đó!” Bùi Tố Phân nhận lấy đồ trong tay cô.Lúc này cô mới nhớ ra buổi sáng đã đồng ý đi xem mắt…Ngày đêm Giáng sinh đó, trên đường đều là không khí giáng sinh, duy chỉ có trong khoa vẫn giống như bình thường, bận rộn vẫn tái diễn, dường như ngày lễ dương lịch này không liên quan đến họ.Ninh Chí Khiêm bận rộn xong một vòng quay trở về bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, phát hiện bên trong có một hộp quà.Anh sững người, đóng ngăn kéo.“Chuẩn bị kiểm tra phòng.” Anh cao giọng nói, dẫn theo một đám người đến phòng bệnh.Tiếp theo lại vào phòng phẫu thuật, đợi đến làm phẫu thuật xong, kiểm tra xong tổng kết Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên viết, rốt cuộc mới rảnh rỗi.Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên cùng nhau đi phòng vệ sinh, những bác sĩ khác trong phòng làm việc cũng đang bận rộn những việc khác, chỉ còn một mình anh, anh mới mở ngăn kéo lần nữa, bóc hộp quà ra.Mở ra lại là một chiếc đồng hồ.Anh nhíu mày, đóng lại.Không bao lâu, Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên quay về, anh đi ra ngoài, thuận tiện gọi một tiếng, “Bác sĩ Nguyễn, qua đây.”“Đây ạ.” Cô vội vàng đi theo.
“Thầy Ninh, có chuyện gì ạ?”“Đi thăm ông Liêu.” Anh nói.“Ồ!”Sau khi đi một vòng qua phòng bệnh, anh và cô đi song song trên hành lang, anh thấp giọng nói, “Lưu Tranh, tôi cần gì tôi sẽ tự mua.”“Hả?” Nguyễn Lưu Tranh không hiểu sao anh nói như vậy.“Em không cần tiêu tiền linh tinh.” Ngữ khí anh nặng một chút.“Á…” Mặc dù cô không tiêu tiền linh tinh, càng không hiểu ý anh đang chỉ cái gì, nhưng vẫn yếu ớt đồng ý một tiếng.“Tiền của em giữ lại