Nhưng người hiểu lầm không phải chỉ có một mình người phụ nữ kia, còn có nhân viên thu ngân!Nhân viên thu ngân cũng không hỏi họ, trực tiếp tính chung đồ của họ…Cô kịp thời ngăn cản, “Chúng tôi muốn tính riêng.”“Không không không, cùng nhau, cùng nhau.” Tiết Vĩ Lâm vội nói.“Không được! Tách riêng!” Cô kiên trì.“Cùng nhau đi!”Nhân viên thu ngân nhìn hai người họ, “Rốt cuộc là cùng nhau hay tách riêng? Hai vợ chồng còn tách cái gì?”Nguyễn Lưu Tranh choáng váng, “Nhờ cô tính tách ra, chúng tôi không phải vợ chồng.”“Vậy cũng có thể thể tính cùng nhau! Đều là bạn bè cả mà!” Tiết Vĩ Lâm cười.Nguyễn Lưu Tranh còn tiếp tục muốn kiên trì, lại thấy Tiết Vĩ Lâm chớp chớp mắt, “Này, bác sĩ Nguyễn, nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn sinh tử, cô trả hộ tôi tiền một lần cũng không có quan hệ gì nhiều chứ? Keo kiệt vậy?”Nguyễn Lưu Tranh sững người, anh ta muốn cô trả tiền?! Bạn sinh tử?“Vậy…vậy cùng nhau đi.” Cô lắp bắp, đời này cô chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy….“Miễn cưỡng vậy?” Chân mày anh ta nhíu lại, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.Sau khi cô bị người không đi đường thường này làm chấn động, cũng bắt kịp anh ta đang nói đùa, có điều, cho dù thực sự muốn cô trả tiền cũng không phải không thể, tương đối mà nói, cô thà rằng mình trả tất cũng không muốn nợ ơn anh ta.Cô thực sự vô cùng sợ nợ ân tình của một người.Vì vậy thoải mái, để nhân viên thu ngân tính chung.Lúc này anh ta cười, “Cô vẫn thực sự muốn trả?”“Ừm! Trả thật! Không phải bạn sinh tử sao?” Quả thực là bạn sinh tử, cùng đã đâm xe rồi, cũng coi như hai người họ đã đi dạo quỷ môn quan một vòng.“Được rồi! Vậy tôi không khách khí nữa! Vẫn là lần đầu tiên có phụ nữ trả tiền cho tôi đó!” Bộ dạng anh ta rất hưởng thụ, cười híp mắt.Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tinh thần trả tiền hộ anh ta, nhưng bộ dạng sung sướng thoải mái này của anh ta vẫn khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi..Kết quả, thực sự là cô trả tiền, có điều anh ta mua cũng không nhiều, chưa đến mấy chục tệ, sau đó ai lên xe người nấy, lái về hai hướng khác nhau.Đã bàn bạc mua xong hàng tết sẽ đi cửa hàng thú cưng, cô lái xe, đưa Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân đến cửa hàng thú cưng.Mua loại chó gì họ cũng đã thương lượng rồi, Nguyễn Lãng muốn nuôi giống chó to.
Nhưng cô suy nghĩ đến sức khỏe của bố, cảm thấy đối với người già mà nói, có phải giống chó lớn sẽ phí sức nhiều hơn một chút không? Cho nên bác bỏ.
Mà hôm nay Nguyễn Kiến Chung thấy cô thích giống Shih Tzu, nên quyết định mua một con Shih Tzu.Chưa bao giờ chú ý đến cửa hàng thú cưng, nên không dễ tìm được, cô loanh quanh mấy vòng, cuối cùng mới tìm ra.Cùng bố mẹ xuống xe vào cửa hàng, kết quả, lại đụng phải người đàn ông đó trong cửa hàng, trong nháy mắt quả thực khiến cô không thốt ra lời…Quả thực ứng với lời anh ta nói, trong một ngày gặp ba lần.“Sao lại là anh?” Tự cô cũng cảm thấy buồn cười, thế này quá trùng hợp rồi thì phải?Trong lòng Tiết Vĩ Lâm đang ôm một con Shih Tzu, cười với cô, “Tôi đã nói rồi mà, nhất định sẽ gặp lần thứ ba, đều nói quá tam ba bận, bây giờ là lần thứ ba rồi, phải làm chút chuyện có ý nghĩa để kỷ niệm mới được.”Nguyễn Lưu Tranh nghiêng đầu, “Ví dụ như?”“Ví dụ, tôi vừa mới kén rể thay Tây Thi nhà tôi, chọn đúng cậu con trai đẹp trai anh tuấn độc nhất vũ trụ này! Tôi đặt tên cho cậu ta là Phạm Lãi.” Anh ta giơ con Shih Tzu trong lòng lên, cười rất đắc ý.Nguyễn Lưu Tranh không nhịn được bật cười, Tiết Vĩ Lâm nói chuyện thực sự rất thú vị, có điều, cái tên Phạm Lãi này được không? “Thực sự gọi là Phạm Lãi à? Tuyệt không phổ thông, người ta nghe cũng không biết là hai chữ nào!”Mặt anh ta nghiêm túc, “Chồng Tây Thi đương nhiên phải gọi là Phạm Lãi rồi! Cô xem có phải cậu ta rất đẹp trai không.”Cô nhịn cười, nhìn anh ta, lại nhìn con chó, “So với anh, hình như…”So với anh ta, anh ta sững người, so với anh ta đương nhiên kém xa!Cô phì cười thành tiếng, “So với anh, hình như đẹp trai hơn anh không chỉ một chút…”“Á!” Anh ta kêu lên, “Thật sao?”“Thật!” Cô cười gật đầu.“Nếu cô đã thích cậu ta như vậy, vậy cô nuôi cậu ta là được rồi!” Anh ta cười híp mắt giao chó cho cô.Nháy mắt Nguyễn Lưu Tranh đã hiểu ra, từ đầu tới cuối đây chính là một màn kịch nha! Anh ta cố ý?“Đây chính là chuyện có ý nghĩa mà tôi nói!” Anh ta đặt chú cún vào trong lòng cô, “Cô xem cô xem, nó rất thích cô!”Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân sau lưng Nguyễn Lưu Tranh nhìn nhau.“Không được!” Cô đem Phạm Lãi trả cho Tiết Vĩ Lâm, “Đây là chồng anh tìm cho Tây Thi! Sao để cho vợ chồng nó chia lìa!”“Ôi trời! Trước khi kết hôn phải nói chuyện yêu đương mà! Đúng lúc để ở chỗ cô, để chúng có thể hẹn hò, yêu đương một thời gian! Kết hôn là chuyện lớn, không nói chuyện trước, sao tôi có thể gả bảo bối Tây Thi của tôi đi một cách qua loa được? Đó không phải hời cho tiểu tử này à?” Anh ta tự nói, cũng cười.Lúc này, ngay cả nhân viên trong cửa hàng thú cưng cũng cười thành tiếng, “Tiên sinh, anh thật thú vị.”Đúng vậy, thực sự thú vị…Nguyễn Lưu Tranh cười bất đắc dĩ, “Tôi xem mấy con chó khác.”“Giống Shih Tzu chỉ có một con này thôi!” Tiết Vĩ Lâm nói.Cô