“Tưởng Tưởng, để cô xem tay con, đỡ hơn chút nào không?” Nguyễn Lưu Tranh ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Ninh Tưởng.
Ninh Tưởng ngẩng đầu nhìn bố một chút, mới đưa tay ra, thanh âm non nớt nói, “Sắp khỏi rồi ạ.
”Nguyễn Lưu Tranh nắm tay cậu, nhìn dấu răng bị cắn đó, rất khó chịu, “Xin lỗi Tưởng Tưởng, cô xin lỗi con, cũng thay Phạn Phạn xin lỗi con, đau không?”Ninh Tưởng lắc lắc đầu, “Không đau.
”Lưu Tranh bèn lấy một món đồ chơi ra dỗ cậu bé, “Tưởng Tưởng thích chơi xe ô tô này không?”Ninh Tưởng nhìn thấy đầy đồ đạc trên đất, biết là đồ tặng mình, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn bố, lễ phép nhận lấy, “Thích, cảm ơn ạ.
”Nguyễn Lưu Tranh âm thầm thở dài, có thứ gì đó, lặng lẽ trượt đi giữa cô và Ninh Tưởng.
Ôn Nghi nghe thấy giọng nói cũng đi ra, thấy là cô, cười nói, “Lưu Tranh đến à con! Sao lại đứng ngoài cửa, mau vào ngồi đi! Tưởng Tưởng, mẹ đến sao không mời mẹ ngồi? Không phải con nhớ mẹ sao?”Ninh Tưởng không nói.
“Vào ngồi đi.
” Ninh Chí Khiêm dắt tay Ninh Tưởng, giọng dịu dàng nói.
Nguyễn Lưu Tranh bị Ôn Nghi kéo vào, bằng không thì thật đúng là cảm thấy hơi lúng túng, cảm giác lần này khác với bất kể lần nào trước đó cô đến Ninh gia, giống như có một bức tường vô hình nào đó, ngăn cô ở ngoài.
Anh rót cho cô một ly nước, đặt trên bàn trà.
Cô chợt nhớ tới cảnh mấy ngày trước cô theo anh về nhà nấu mì cho anh ăn, đại lão gia nửa nằm nửa ngồi trên so-pha, cô liền đi vào phòng bếp vội vàng làm.
Cũng nhớ tới lần đầu tiên đến Ninh gia sau khi trở về, bị Ninh Tưởng kéo vào, sau đó Ninh Tưởng luôn dán lấy cô, cô đi đâu cậu bé đi đấy.
Lúc này anh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, nói với Ninh Tưởng, “Ninh Tưởng, sao không nói gì?”Ninh Tưởng cúi đầu nhìn chân mình, di chuyển đầu ngón chân, “Con đi chơi đàn.
”“Không phải tay còn chưa khỏi sao? Vội tập đàn làm gì?” Anh nói.
Ninh Tưởng lại chạy như một làn khói, tiếng đàn đứt quãng lại vang lên.
“Ngại quá, thằng bé mới bắt đầu học đàn, khoảng thời gian này đang say mê tập, tay đau vẫn tập.
” Anh hơi áy náy nhìn cô.
Cô cười cười, đứng lên đi về phía phòng đàn.
Tất cả trong căn nhà này quá quen thuộc đối với cô, chiếc đàn đó từ ngày đầu tiên cô vào nhà đã bắt đầu ở đó, nghe nói là lúc anh học cấp ba thì mua, còn dài hơn thời gian cô đến Ninh gia, chỉ có điều, từ lúc cô đến ngôi nhà này, chưa bao giờ nghe thấy nó vang lên.
Đến gần phòng đàn, cái lưng nhỏ bé của Ninh Tưởng ưỡn thẳng tắp, đang luyện tập bằng một tay.
Cô không cắt ngang cậu bé, mãi đến khi tập xong một khúc, cô mới đi vào, dịu dàng hỏi, “Ninh Tưởng, có phải giận cô rồi không?”Ninh Tưởng ngẩng đầu lên nhìn cô, lắc lắc đầu, “Không ạ.
”“Con có.
” Tâm tình của cậu nhóc viết lên mặt, sao cô có thể không nhìn ra?Ninh Tưởng trầm mặc một lát, nghiêm túc nói với cô, “Bố nói, mỗi người đều có …cuộc sống…của riêng mình.
” Mấy lời này vượt quá phạm vi nhận thức của cậu bé, cậu rất miễn cưỡng mới hiểu được ý đại khái, nhưng lại không thể tự biểu đạt nó ra, ngơ ngác một lúc, rồi dùng ngôn ngữ của mình nói, “Mẹ vui vẻ là được rồi.
”“…” Nói gì vậy? Nguyễn Lưu Tranh xoa đầu cậu, đổi chủ đề khác, “Tưởng Tưởng thích học piano sao? Rất chăm chỉ nha.
”“Vâng.
” Cậu gật đầu, ngón tay ấn trên phím đàn.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy cậu luôn đàn một tay, liền nói, “Tưởng Tưởng không thể nghỉ ngơi hai ngày sao? Đợi tay khỏi hẳn rồi đàn tiếp?”Ninh Tưởng lắc đầu, “Không thể, con muốn biết đàn trước sinh nhật bố, đợi đến sinh nhật bố thì có thể đàn cho bố nghe.
”Đúng, sinh nhật của anh sắp đến rồi.
Đã nhiều năm không nhớ lại ngày này, cô cũng sắp quên rồi.
Ninh Tưởng tiếp tục luyện đàn, biểu cảm rất nghiêm túc, cô ở một bên, có chút buồn chán.
Thở dài trong lòng, “Vậy cô đi về trước nhé?”Tiếng đàn của Ninh Tưởng dừng lại, “Vâng, tạm biệt ạ.
”Cô lại đứng thêm một lát, Ninh Tưởng cũng không có ý nói chuyện tiếp với cô, chỉ có thể xoay người, anh đang đứng ở cửa phòng đàn.
Cô lại cười một lần nữa, mấy phần bất đắc dĩ, “Vậy em đi đây.
”Anh gật đầu, “Tôi đưa em ra ngoài.
”Cô tìm được Ôn Nghi, chào tạm biệt bà, Ôn Nghi lại cố giữ lại, “Đã tới rồi, sao chưa ăn bữa cơm đã đi!”“Không được đâu bác gái, trong nhà con còn có chuyện, con đến thăm Ninh Tưởng thôi ạ.
” Cô mỉm cười.
“Cái này…” Ôn Nghi nhìn Ninh Chí Khiêm.
“Bác gái con đi đây ạ, tạm biệt bác.
” Nguyễn Lưu Tranh xoay người đi ra cửa.
Anh theo sau, mở cửa cho cô, cùng cô đi ra cổng.
Từ cổng đến chỗ cô để xe chỉ ngắn ngủi chừng 10 mét, cô đi chầm chậm, trong mắt đều là sự vắng vẻ và đìu hiu của mùa đông.
“Anh có trách em không?” Cô hỏi anh bên cạnh.
“Trách gì em?” Anh hỏi ngược lại.
“Em…không trông nom Phạn Phạn, khiến Ninh Tưởng bị cắn.
” Bất kể thế nào, đây quả thực là trách nhiệm của cô.
“Sao có thể?” Anh lập tức nói, sự dịu dàng trước sau như một, “Đã nói là ngoài ý muốn rồi mà, hơn nữa bây giờ cũng