Bà Tiết vừa nghe lời này liền tức giận, “Không có phép tắc! Không có giáo dục! Thực sự không biết sao con trai tôi có thể thích cô! Tôi nói cho cô biết, Tiết gia chúng tôi sẽ không lấy một cái hàng second-hand vào nhà đâu!”“Bác sĩ Nguyễn!” Cửa phòng vang lên một giọng nói.
Nguyễn Lưu Tranh đang tức run người, bị giọng nói này gọi, vành mắt liền đỏ lên.
Bà Tiết thấy có người tới, cũng ngừng nói, theo cách nhìn của bà ta chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện con trai yêu một người phụ nữ đã ly hôn kiểu gì bà ta cũng không muốn để cho người ngoài biết.
“Biên bản hội nghị chưa ký tên.
” Ninh Chí Khiêm cầm cuốn sổ trong tay tiến vào, “Mặt khác, phẫu thuật ngày mai có mấy chỗ chúng ta cần thảo luận.
”Anh xoay người lại, nhìn bà Tiết, “Vị này là…”Bà Tiết hất cằm lên cao.
Ninh Chí Khiêm chợt bừng tỉnh, “À, hình như là Tiết phu nhân, vợ thứ hai của tổng giám đốc Tiết nhỉ?”“Cậu…Cậu là ai? Sao lại vô lễ như vậy?” Bà Tiết hận nhất người bóc vết sẹo của mình, thực ra bà ta cũng không phải vợ thứ hai của bố Tiết Vĩ Lâm, nhưng lúc còn trẻ bố Tiết Vĩ Lâm từng đính hôn một lần, bị gia tộc mạnh mẽ phá bỏ để cưới bà ta, vì thế đã gây ra tin tức rất lớn, mặc dù bà ta được chức vợ nhưng cũng mất hết thể diện, bà ta luôn canh cánh trong lòng, nhưng đó đã thành chuyện xưa, cũng không ai nhắc đến nữa, người trẻ tuổi càng không thể biết.
Ninh Chí Khiêm xoay người hỏi Lưu Tranh, “Em quen Tiết phu nhân?”Nguyễn Lưu Tranh lắc lắc đầu, nhìn thấy bà Tiết tức thành như vậy, buồn bực trong lòng cũng tan đi.
“Vậy xin lỗi Tiết phu nhân, nếu như bà đến khám bệnh, mời đến khoa cấp cứu lấy số, khoa cấp cứu có bác sĩ khám bệnh trực ban, đương nhiên, nếu như bà muốn kiểm tra ở khu nội trú, phòng bên cạnh của chúng tôi cũng có bác sĩ trực ban.
” Anh rất khách sáo nói.
Mặc dù ngữ khí vô cùng lễ phép, nhưng phàm là người bình thường đều thấy ẩn ý trong đó, bà Tiết đã tức điên, “Cậu mới có bệnh.
”“Không có bệnh?” Ninh Chí Khiêm lại một lần nữa xin lỗi, “Vậy thì thật xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi, thường thì người tìm đến đây đều có bệnh…”Lời nói này còn không phải đang mắng bà ta có bệnh sao?Bà Tiết tức xì khói, “Cậu chửi người? Tôi phải khiếu nại cậu!”“Tiết phu nhân, vậy thì thực oan uổng tôi quá, tôi đâu có mắng người chữ nào?” Anh khiêm tốn nói.
“Cậu…” Bà Tiết tức đến nỗi lông mày dựng ngược, nhưng quả thực anh không có chữ nào chửi người! “Cậu đợi đi, tôi sẽ khiếu nại các người! Đợi đó!”Nói xong, liền tức giận xông ra ngoài.
“Cảm…” Một câu cảm ơn cô còn chưa nói xong, lại nghe thấy rầm một tiếng, anh đóng cửa lại.
Cô ngẩn ra, không biết anh muốn làm gì, sau đó phát hiện khuôn mặt anh u ám, như khúc dạo đầu lúc cơn bão đến.
“Làm…” Một câu làm gì đấy lại chỉ nói được một chữ, anh đã đến trước mắt, mây đen trong mắt khiến cô không nói tiếp được.
“Bây giờ thoải mái không?” Anh từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi, con mắt đen kịt.
“…” Ý gì vậy? Thoải mái cái gì? Bị mắng còn có thể thoải mái à?“Tự chuốc phiền phức!” Anh nói bằng giọng thù hận.
“Cái gì….
Tự chuốc?” Sao cô biết bà Tiết sẽ tìm đến bệnh viện?“Còn không phải tự chuốc phiền phức sao? Tự rước lấy nhục!” Anh lại đến gần thêm một bước, hùng hùng hổ hổ, “Chính em nói phải học kỹ thuật thật tốt, muốn bù đắp thời gian đã đánh mất, tôi cũng đã nói với em rồi, trong lúc bồi dưỡng phải chăm chỉ học tập, đừng nghĩ cái khác, kết quả thì sao? Em trêu chọc hết người này đến người khác cho tôi! Chọc vào người tốt thì cũng thôi! Em nhìn xem mấy người em dây vào đều là kiểu gì! Người ta như vậy, em còn định lấy?”“Ai…Ai trêu chọc chứ?” Cô lại bị anh dọa rồi, hung dữ như vậy làm gì chứ? Giống như muốn đánh người, không kiềm chế được, bị anh ép bắt đầu lùi về sau.
Nhưng mà, cô mời lùi một bước, anh đột nhiên giơ tay ra túm lấy phía gáy cô, khiến cô không thể lùi tiếp nữa, sau đó hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, bị anh kéo mạnh một cái, môi anh rơi trên môi cô.
Não cô tạm thời trống rỗng, đợi đến khi cô phản ứng lại, anh đã thả môi cô ra.
Trước mắt cô chỉ thoáng qua một hình ảnh, chính là cảnh ở ven hồ trường học năm cô tốt nghiệp, cũng ù ù cạc cạc bị anh hôn như vậy! Trong lòng không nhịn được phun ra một câu thô tục, lịch sử kinh người tái hiện!Trong lúc cô còn đang khiếp sợ lịch sử kinh người này tái diễn, môi anh lại một lần nữa phủ xuống, lần này có nhiều cảm giác hơn, hô hấp của anh, mùi vị của anh đều lan tràn giữa răng môi, đột nhiên môi đau nhói…Anh cắn cô! Anh lại có thể cắn cô!Cô bưng lấy chỗ đau, trừng mắt nhìn anh.
Trên ánh mắt của cô, mắt anh sáng rực có thể đốt cháy người khác.
“Hài lòng chưa?” Anh căng mặt hỏi.
“Hài…cái gì?” Cô hoàn toàn kinh sợ.
“Không phải em muốn tìm đàn ông sao?” Anh xách phía sau cổ cô, giống như xách gà con, “Sau này không có phép gặp Tiết Vĩ Lâm!”Nói đến đây, điện thoại của anh chợt vang lên.
Anh buông cô ra, nghe máy, “Alo.
”“Lão nhị, là em, tìm được người rồi, đã mang về.
” Người bên kia nói.
“Đợi đấy, anh qua ngay, trước tiên đừng đụng vào nó.
” Anh vừa nghe điện thoại, vừa liếc nhìn cô, phát hiện cô vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Cúp điện thoại, ném xuống một câu, “Tôi có việc, tự mình đi tàu điện ngầm về!” Trong lúc vội vàng lại đứng một chút, “Tạm được! Biết bán xe!”Nói xong, mở cửa rời đi, áo blouse tung bay trong gió, giống như anh bị một cơn gió mạnh thổi đi.
Cô mờ mịt bưng môi, người này, chẳng hiểu làm sao lại hôn cô một trận, cáu kỉnh một trận không có lý do, nói một đống lời kỳ quái, sau đó liền biến mất như vậy…Chỗ khóe môi cô bị anh cắn vẫn còn đau, đá một cái lên bàn làm việc.
Ninh Chí Khiêm! Anh cho rằng còn là trước kia sao?——–Ninh Chí Khiêm vội vàng lái xe đến chỗ Ninh Thời Khiêm, phòng làm việc đã sáng đèn, anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ sáng trưng, đi thẳng lên lầu.
Trong phòng làm việc, Ninh Thời Khiêm đang chờ anh, trên ghế ở một góc, một người đang cuộn tròn, chính là người đã mất tích rất nhiều ngày nay, Nguyễn Lưu Tranh không sao liên lạc nổi – Nguyễn Lãng.
“Lão nhị, anh đến rồi à.
” Ninh Thời Khiêm đứng dậy.
“Chú vất vả rồi.
” Ninh Chí Khiêm vỗ vỗ bả vai anh ấy, “Tìm được ở đâu?”Nụ cười của Ninh Thời Khiêm mang theo một chút hài hước, “Cậu em vợ bé bỏng này của anh cũng thực sự có năng lực gây chuyện, để tìm được cậu ta em cũng phải có chút bản lĩnh đó, anh cảm ơn em thế nào?”“Lúc chú với nha đầu Thập tam kết hôn, anh sẽ tặng quà cực lớn!” Bây giờ anh không rảnh tán dóc với Ninh Thời Khiêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Lãng.
Nguyễn Lãng đã đọc hiểu ánh mắt Ninh Chí Khiêm, càng cuộn mình chặt hơn, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi.
Ninh Thời Khiêm vừa nghe thấy bốn chữ ‘nha đầu Thập tam’, lập tức đau đầu, “Tha cho em đi, em thà rằng nhập bọn ăn chơi cả đời với anh còn