Nguyễn Lãng đi theo lên xe, tiếp tục ỉu xìu.Ninh Chí Khiêm để điện thoại xuống nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn một lúc lâu, Nguyễn Lãng không dám ngẩng đầu, mới mở miệng nói lời thấm thía, “Nguyễn Lãng, cậu nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng anh cứu cậu, từ nay về sau cậu muốn đi thế nào hoàn toàn dựa vào bản thân cậu.”Nguyễn Lãng cúi đầu, “Anh rể, em sai rồi.”“Hôm nay cậu thấy rõ chưa?” Anh hỏi.“Cái gì ạ?” Hôm nay cậu thấy quá nhiều thứ.“Con đường cờ bạc này mười phần chết chắc! Mãi mãi cậu đều không thắng được họ! Cậu là đồ ngu ngốc, cậu cho rằng đang ở nhà đánh mạc chược cùng bố mẹ sao?”“Anh rể, nhưng anh…” Cậu ta muốn nói, sao anh siêu như vậy, nhưng không dám.“Cậu cho rằng bọn họ không biết? Họ không biết cậu sẽ thảm như vậy? Hôm nay đi ra ngoài là tôi, nhưng cũng có một nửa khả năng tôi và cậu sẽ nằm trong đó!”Nguyễn Lãng kinh sợ, “Em cho rằng anh hoàn toàn chắc chắn.”“Không có! Vận may thôi.” Ánh mắt anh sắc bén mà sâu xa, “Dính vào chữ bài bạc này, chính là rơi vào tham lam vô tận, có lòng tham thì không có chuyện ác nào không làm, nếu hôm nay không phải anh, bốn người bọn họ thực sự sẽ chặt đứt tay chân cậu, đừng cho rằng họ chưa từng làm.
Nhưng Nguyễn Lãng à, anh không bảo vệ cậu cả đời được, cũng không có năng lực đó, cậu phải tự giải quyết cho tốt, bọn họ kiêng dè cậu, cũng không phải hoàn toàn kiêng dè con người anh, mà là sau lưng anh, hiểu chưa? Cho nên tà mãi mãi không thể thắng chính, đừng nghĩ đi đường ngang ngõ tắt để làm giàu, bằng không, anh còn làm bác sĩ làm gì?”Nguyễn Lãng cúi đầu không nói.Ninh Chí Khiêm nói tiếp, “Anh vừa mới nói với bọn họ, cũng là muốn nói với cậu, nếu có lần sau, Nguyễn Lãng, tuyệt đối anh sẽ không như hôm nay, vác cái thân già ba mươi mấy tuổi đầu này đi dọn dẹp giúp cậu, càng không đi lấy máu họ, mà là lấy máu cậu, cậu về hỏi chị cậu xem, xem có phải có cách cắm mấy chục dao trên người cậu mà vẫn tránh được tất cả những chỗ hiểm chỉ bị thương nhẹ hay không, đảm bảo chỉ đau đến nỗi cậu chết đi sống lại.”Nguyễn Lãng rùng mình, lại nghĩ tới con dao giải phẫu kia, “Anh…anh rể, vậy…con dao giải phẫu kia thực sự đã rạch da đầu người rồi ạ?”Con ngươi Ninh Chí Khiêm chuyển một chút, “Lừa bọn họ.”“…” Vậy cậu còn chưa ăn một miếng vịt quay nào, đói chết mất…“Anh cũng đói, về nhà ăn cơm thôi.” Ninh Chí Khiêm nhìn cậu ta một cái, “Anh không đánh vào mặt cậu, chính là không muốn mẹ và chị cậu biết chuyện mà đau lòng, cũng không muốn trì hoãn tiến độ quay phim của cậu, hy vọng cậu biết giữ gìn khuôn mặt này của mình!”Nguyễn Lãng lại trầm mặc, qua một lát mới nói, “Anh rể, em thực sự nể phục anh, thực sự sùng bái anh, anh là thần tượng của em, không biết đời này em có thể đạt đến trình độ của anh hay không.”Ninh Chí Khiêm đang lái xe, nhìn chăm chú về phía trước, “Nguyễn Lãng, cậu nói xem, cậu sùng bái anh cái gì?”Nguyễn Lãng biết hôm nay anh rể sẽ không đánh cậu ta tiếp nữa, gan cũng to thêm chút, suy nghĩ rồi nói, “Cái gì cũng tốt, y thuật giỏi, đối với người thân tốt, rất có tri thức, ngay cả đánh nhau … cũng giỏi như vậy…”Ninh Chí Khiêm âm thầm thấy may mắn vì cậu ta không nói anh đánh mạc chược cũng lợi hại…“Nguyễn Lãng, hôm nay là cuộc nói chuyện của hai người đàn ông chúng ta, anh cũng hay nói chuyện giống như hai người đàn ông với Ninh Tưởng, nó vẫn có rất nhiều thứ nghe không hiểu, nhưng mà, anh không hy vọng cậu không bằng cả Ninh Tưởng.”Ninh Chí Khiêm nhìn cậu ta một cái, thấy cậu ta xấu hổ cúi gằm mặt, tiếp tục nói, “Kỳ thực anh không tốt như cậu nói, ít nhất là đối với chị cậu, anh có áy náy.
Nhưng mà, làm một người đàn ông, bất luận đang làm gì, thân phận gì, phải làm những chuyện mình nên làm đến mức tốt nhất.
Anh là bác sĩ, anh làm bác sĩ đến giới hạn của anh, cậu làm diễn viên, cậu phải diễn xuất đến mức tốt nhất, không vội cầu thành công, một bước để lại dấu chân, nắm bắt cơ hội, sự nghiệp của cậu tự nhiên sẽ đạt được thành quả, huống hồ, với quan hệ của anh với boss các cậu, cơ hội của cậu chắc chắn sẽ nhiều và tốt, cậu thích cái vòng tròn này, thì tiếp tục làm thật tốt, tự nhiên sẽ có một vùng trời của cậu, tạo ra một Tế Hạ thứ hai không phải giấc mộng.”“Vâng, em biết rồi.” Nguyễn Lãng gật đầu.“Nhưng mà, đây không phải điều quan trọng nhất.
Làm một người đàn ông, quan trọng nhất chính là bảo vệ người nhà mình thật tốt, không để họ chịu tổn thương.
Cậu nói anh tàn nhẫn, lại nói anh đối tốt với người thân, nhìn hai thứ này tưởng chừng như mâu thuẫn nhưng tập trung trên người anh lại không mâu thuẫn chút nào, yêu thương bảo vệ người nhà mình, tự nhiên sẽ tàn nhẫn với những người tổn thương họ, tàn nhẫn không ngại bất cứ giá nào, nhưng cậu thì sao, ở nhà cậu, người khiến họ tổn thương sâu sắc nhất lại chính là cậu!” Anh im lặng một lát, “Đương nhiên, anh cũng vẫn có chỗ làm không tốt, anh sẽ bù đắp, sau này, hai người đàn ông chúng ta phải cùng nhau cố gắng che chở cho người hai nhà.”“Em biết rồi anh rể!” Lúc này, Nguyễn Lãng thực sự hạ quyết tâm,