“Tưởng Tưởng, sao con một mình….
” Cô muốn nói, sao con ở đây một mình, nhưng mà lại nhìn thấy mẹ đang đứng trong sân trước….
“Sao con lại đến nữa?” Ninh Chí Khiêm từ trên xe bước xuống, thay cô hỏi xong câu này.
Ninh Tưởng cười hi hi, lấy một viên socola từ trong túi nhỏ, “Con học xong mới nhớ ra socola mẹ bác sĩ Nguyễn cho con mà quên cầm…”Ninh Chí Khiêm nhìn thấy cái bụng nhỏ của cậu phồng lên, sờ sờ, tròn vo, “Con đến để ăn há cảo chiên đúng không?”Buổi trưa nhóc con thích ăn há cảo chiên của Bùi Tố Phân, Bùi Tố Phân khách sáo mời một câu tối lại đến ăn, không ngờ nhóc đến thật!“Cái da mặt này không biết giống ai!” Anh nhéo nhéo mặt con trai.
Ninh Tưởng nghiêm túc nhướn chân mày nhỏ, ngón tay chọc chọc vào mặt bố, “Giống bố nha!”“….
”Ninh Chí Khiêm đương nhiên không còn gì để nói, Nguyễn Lưu Tranh lại đứng một bên cười ra tiếng.
Ninh Chí Khiêm nắm tay Ninh Tưởng, đi đến trước mặt Bùi Tố Phân, “Dì Bùi, nhóc con không sợ lạ, thực sự mang thêm phiền phức cho dì rồi ạ.
”“Không phiền không phiền, Tưởng Tưởng đáng yêu quá! Dì mong chờ được bế cháu ngoại lâu rồi, Ninh Tưởng ở đây tối nay, chọc cho dì và ông ấy vui vẻ hơn bao nhiêu! ” Nói xong, Bùi Tố Phân lại cười nói với Ninh Tưởng, “Tưởng Tưởng thường đến đây chơi nha, bà ngoại làm món ngon cho con!”“Vâng ạ!” Ninh Tưởng giòn giã đồng ý, không chút khách sáo nào.
“Vậy bây giờ về nhà thôi, nói tạm biệt bà ngoại, cảm ơn bà ngoại chiêu đãi đi.
” Ninh Chí Khiêm nói.
Ninh Tưởng gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, “Bà ngoại nói tối nay cho con ngủ ở đây, sớm mai bà làm bánh gạo chiên cho con ăn…”“Sẽ thêm phiền phức cho bà ngoại! Về nhà!” Anh vỗ vỗ đầu của nhóc con.
Ninh Tưởng chỉ có thể vẫy tay, “Tạm biệt bà ngoại.
”“Tạm biệt bảo bối!” Bùi Tố Phân cười nói, “Nhớ thướng đến chơi với ông bà ngoại nha!”“Vâng ạ!” Ninh Tưởng xoay người vẫy tay với Nguyễn Lưu Tranh, “Tạm biệt mẹ bác sĩ Nguyễn.
”“Tạm biệt Tưởng Tưởng.
” Cô cảm thấy khoảng thời gian này không gặp Ninh Tưởng, hình như Ninh Tưởng lại trở về như trước kia rồi, khoảng thời gian Quyên Tử trở về đó Ninh Tưởng rất mẫn cảm, trốn tránh đều không gặp.
Như vậy mới tốt, có lẽ Ninh Chí Khiêm cũng tốn chút tâm sức với cậu.
Ninh Tưởng bò lên xe, Ninh Chí Khiêm vẫn còn dừng lại cưới tán hoa ngọc lan, gió thổi qua, cuốn theo mấy cánh hoa của đóa hải đường rơi xuống vai anh, trong bóng tối mơ hồ trên mặt anh đã có dấu vết của năm tháng, cô xoay mặt đi, giống như chưa từng chú ý đến vẻ tươi đẹp của một cây một người này, tóc mai bay toán loạn theo gió, cô đi về phía trong hàng rào màu trắng.
“Lưu Tranh.
” Anh gọi.
Bùi Tố Phân đang đứng trong hàng rào, vừa thấy cảnh này liền cười đi lên bậc thềm trở về.
Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể xoay người nhìn anh chằm chằm, “Còn chuyện gì nữa?”“Không có gì.
” Anh đến gần một chút, ánh đèn chiếu lên mặt anh, anh chợt giơ tay lau nhẹ môi cô, thấp giọng nói, “Dì đều đã nhìn thấy rồi…”Mặt cô liền đỏ bừng lên, lập tức gạt tay anh ra, lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra soi, nhưng không phải sao? Xung quanh môi cô toàn bộ đều là vết màu hoa hồng!Cô tức giận không thôi, mau chóng cầm giấy ăn lau, chỉ nghe thấy giọng nói non nớt của Ninh Tưởng đang cười, “Con cũng nhìn thấy rồi…”Cô nhìn lướt qua, Ninh Tưởng đang nằm bò trên cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ bé mang theo nụ cười, “Mẹ bác sĩ Nguyễn, trên môi mẹ là cái gì đó ạ?”“…” Cô nói là gì mới được? Son môi? Son môi loạn thành như thế thì giải thích thế nào? Socola? Ăn socola còn có thể ra đầy môi sao?Lại nghe thấy Ninh Chí Khiêm ở một bên nói, “Là socola.
”“Socola màu đỏ ạ!” Ninh Tưởng kinh ngạc nói, sau đó lại mang biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, “Con biết rồi! Vừa nãy bố ở trên xe cướp socola từ miệng mẹ bác sĩ Nguyễn để ăn! Bố xấu hổ quá!”“…” Nội tâm Nguyễn Lưu Tranh sụp đổ rồi…“Bố, socola của mẹ có phải rất ngon không? Nếu không sao bố phải cướp?” Ninh Tưởng nghiêng đầu hỏi, đôi mắt chớp chớp, biểu cảm rất nghiêm túc, dường như đang nói, con đang hỏi socola con không thật mà!Ninh Chí Khiêm nghe xong, nhìn cô đầy ẩn ý, “Vậy phải hỏi mẹ bác sĩ Nguyễn của con, Ninh Tưởng đang hỏi em đó, ăn ngon không?” Ba chữ sau lại là anh hỏi cô.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn đôi mắt ẩn chứa nội dung phong phú kia, trong ánh mắt nảy ra ý trêu ghẹo không hề che giấu, còn nữa, rõ ràng là anh làm chuyện xấu, bây giờ môi lại sạch sẽ, cô thực sự hoài nghi lúc anh xuống xe cố ý không nhắc cô khóe môi bẩn!Cô thấp giọng nó một câu, “Buồn nôn!”Bây giờ suy nghĩ lại, thực sự có chút buồn nôn! Quả thực cô và anh đã từng hôn môi vô số lần, nhưng trao đổi đồ ăn như vậy, chưa bao giờ có! Vì vậy lại lặp lại một câu, “Thực sự buồn nôn!”Sau đó đến bên cạnh xe, sờ sờ đầu Ninh Tưởng, “Tưởng Tưởng, cái của cô là socola nhân rượu, bạn nhỏ không thể ăn, lần sau cô lại mua cho con cái thích hợp nha, được không?”“Vâng ạ!” Ninh Tưởng luôn đồng ý rất ngọt, còn móc một viên trong túi mình ra, “Con vẫn còn mà.
”Cô cười cười, “Vậy Tưởng Tưởng và bố về nhà sớm một chút, lần sau lại tới chơi.
”“Bai bai mẹ bác sĩ Nguyễn.
” Ninh Tưởng trong trẻo trả lời.
Nguyễn Lưu Tranh xoay người về nhà, không nhìn Ninh Chí Khiêm đang đứng một bên.
Anh cũng không nói gì nữa, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô tiến vào cửa nhà, mình cũng lên xe.
“Ninh Tưởng, hôm nay ở nhà bà ngoại có ngoan không?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.
“Ngoan ạ!” Ninh Tưởng gật đầu thật mạnh, “Bà ngoại thích con nha, con còn giúp bà quét rác nữa!”“Con biết quét rác?” Ninh Chí Khiêm bật cười.
“Biết ạ! Bà ngoại nói con quét rất tốt, muốn con ngủ lại nhà nữa! Bố, vì sao con không thể ngủ nhà bà ngoại? Lần trước bố cũng ngủ mà!” Khuôn mặt nhóc con ấm ức.
“…” Anh nghiêm túc nói, “Ninh Tưởng, lần trước không giống, bây giờ ông ngoại vừa xuất viện, cơ thể không tốt, con quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến ông ngoại nghỉ ngơi, bà ngoại cũng không có nhiều thời gian chăm sóc con.
”“Con hiểu rồi.
” Ninh Tưởng gật gật đầu, lại như có điều suy nghĩ, “Bố, con có thể không gọi là mẹ bác sĩ Nguyễn không ạ? Dài quá.
”“Vậy con muốn gọi là gì?” Cách xưng hô này quả thực hơi dài, còn rất khó đọc.
“Con có thể gọi hai người mẹ không?” Ninh Tưởng cảm thấy rất mơ hồ đối với vấn đề này.
“Đương nhiên là được rồi, chỉ là xưng hô thôi, thêm một người mẹ thì có thêm một người yêu con.
”“Con cũng có thể yêu nhiều thêm một người nha!” Ninh Tưởng rất vui vẻ nói.
“Đúng! Để tâm yêu mỗi người bên cạnh con!” Ninh Chí Khiêm luôn dạy Ninh Tưởng yêu thương mọi người, anh lại không ngờ đến, tuy yêu thương trở thành nhân cách của Ninh Tưởng, nhưng cuối cùng, cũng trở thành vết thương chí mạng cả đời của cậu.
Đèn xe đi xa, cuộc đối thoại của hai bố con dần biến mất trong đêm đen, cành ngọc lan