Một tiếng ‘mẹ’, Chu Vũ Thần đã ấp ủ rất lâu, cuối cùng thời khắc gọi thành tiếng, tất cả mọi người đều rơi lệ đầy mặt.Tay của Thẩm phu nhân rơi trên bàn tay đang đan vào nhau của Chu Vũ Thần và Thẩm Quy, chảy nước mắt nói, “Con à đừng sợ, có bố mẹ ở đây không cần sợ gì cả.”“Mẹ, cảm….ơn….mẹ.” Chu Vũ Thần khóc không thành tiếng.“Thần Thần, sau này cũng không được nói mình một mình nữa nhé.” Một bàn tay khác của Thẩm Quy cũng đặt lên, nắm chặt tay của hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình.Mọi người và Nguyễn Lưu Tranh nhìn đến đây thì lặng lẽ rời đi, quay đầu dặn dò Đàm Nhã, chú ý tình hình ống dẫn lưu của Chu Vũ Thần.Đinh Ý Viên và cô cùng về văn phòng, dọc đường viền mắt vẫn đỏ ửng, còn cảm khái, “Nguyễn Lưu Tranh, cô nói xem, nếu như có một người giống Thẩm Quy yêu cô, có phải chết cũng đáng giá không?”Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, “Vì sao phải chết? Sống với nhau thật tốt không được sao?”Đinh Ý Viên trầm mặc, một lát sau lại cười nhạt, “Đáng tiếc, Thẩm Quy chỉ có một.”Trước mắt Nguyễn Lưu Tranh hiện lên khuôn mặt Ninh Chí Khiêm, lúc thanh xuân, khi lãnh đạm, lúc ấm áp, khi thê lương, còn có….khi dần dần không đứng đắn gần đây, luân phiên, trùng khớp, “Đinh Ý Viên, mỗi người đều có Thẩm Quy thuộc về mình, hơn nữa, không phải ai cũng là Tiểu Vũ.
Cô hâm mộ Tiểu Vũ có được Thẩm Quy, nhưng Tiểu Vũ lại hâm mộ cô có thể khỏe mạnh sống tiếp, sống đợi Thẩm Quy của chính cô.”Đinh Ý Viên hừ một tiếng, “Ai nói tôi hâm mộ Tiểu Vũ? Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông Thẩm Quy này không tồi, không giống…”Nói đến đây liền ngậm chặt miệng không nói nữa.Nguyễn Lưu Tranh đột nhiên nghĩ đến, có phải Đinh Ý Viên muốn nói là, không giống Trình Châu Vũ không?“Đúng rồi.” Nguyễn Lưu Tranh cố ý nhắc đến cái tên này, “Cô và thầy Trình gần đây không gây gổ nữa nha.”“Tôi gây gổ với anh ta? Tôi cần không? Con mắt nào của cô thấy tôi gây gổ với anh ta? Thật là!” Nói xong thì nổi giận đùng đùng bước nhanh chân, chỉ là đột nhiên lại quay lại, vẻ mặt kiên quyết, “Cô đừng hiểu lầm, tôi với Trình Châu Vũ không có bất kỳ quan hệ gì cả, tôi là một người khi xác định mục tiêu rồi thì sẽ không thay đổi, từ trước đến giờ chỉ đi đường thẳng, sẽ không vì mấy thứ quấy rầy vụn vặt mà thay đổi mục tiêu! Bằng không, tôi sẽ không trẻ hơn cô mà đã làm tiến sĩ!”Đối với tính cách của Đinh Ý Viên, Nguyễn Lưu Tranh đã quen thuộc từ lâu, cũng không chấp nhặt với cô ấy, ngược lại kéo tay cô ấy, cười hì hì, “Được được được, nữ tiến sĩ, cô giỏi nhất, ưu tú nhất, không gì ngăn được sau này cô trở thành ‘Đinh nhất đao’ của ngoại khoa thần kinh!”Khuôn mặt cứng ngắc của Đinh Ý Viên bị cô làm cho xấu hổ, rút tay ra mà không được, hừ một tiếng, “Mặt dày mày dạn! Tôi nói này sao cô không biết ngại hả! Thầy Ninh cũng bị cô ỷ lại như thế này sao? Quả nhiên, chỉ cần mặt đày là đều có thể thành công!”Đây là cách đùa giỡn và lấy lòng của Đinh Ý Viên, ai coi là thật sẽ tức giận chết mất, cũng coi như là Nguyễn Lưu Tranh hiểu rõ cô ấy, dứt khoát càng mặt dày thừa nhận, “Đúng nha! Tôi ỷ lại như thế đó!”Dù sao Đinh Ý Viên cũng đã biết chuyện của cô và Ninh Chí Khiêm, thừa nhận hay không cũng giống nhau.Đinh Ý Viên quả thực bất lực với độ vô lại của cô, “Cô là con gái, thực sự không biết theo ai học cái thói vô lại như vậy! Bỏ đi bỏ đi, so đo với một người vô lại thì tôi cũng thành vô lại mất, xét thấy mắt cô cũng không tệ lắm, tôi tha thứ cho cô, ‘Đinh nhất đao’ sau này tất nhiên là tôi!”Nguyễn Lưu Tranh cười, “Được rồi, nói tôi không biết xấu hổ, ai đó cũng không biết xấu hổ nha?”Cuối cùng Đinh Ý Viên cười, “Tôi nói sự thật đó! Đinh nhất đao trừ tôi ra thì còn ai nữa! Có điều, cô cũng không tệ, trước kia tôi xem thường cô, một thạc sĩ lại làm phẫu thuật không tệ!”“Quá khen quá khen.
Có thể được ‘Đinh nhất đao’ khen ngợi thực sự không dễ!” Nguyễn Lưu Tranh khoác tay cô ấy, cùng nhau đi về văn phòng.“Cô đó! Tôi cảm thấy cô đừng nên nói chuyện yêu đương vội, vẫn nên lấy được học vị tiến sĩ trước đã! Tôi nói, lúc mới học xong nghiên cứu sinh sao cô không tiếp tục học Tiến sĩ luôn?”Màn giáo huấn của Đinh Ý Viên bắt đầu, Nguyễn Lưu Tranh chỉ nghe và cười thôi, vì sao ư? Cô là con gái trưởng, vội làm việc.Buổi chiều, tổ trưởng đề tài của Ninh Chí Khiêm mở họp, trước kia mấy cuộc họp tổ trưởng kiểu này đều họp đến rất muộn, cho nên cô đoán hôm nay anh sẽ không đến đón cô, dự định tự mình bắt tàu điện ngầm về.Ai biết, cô vào đến cửa tàu điện ngầm, điện thoại của anh gọi đến, hỏi cô đang ở đâu.“Em…em bắt tàu điện ngầm.” Cô đang xếp hàng, tàu còn chưa tới, người đẩy người.“Đi ra, anh lập tức đến ga tàu đợi em.” Giọng nói trong điện thoại dường như có chút không vui.Cô lập tức tách hàng đi ra, xuyên qua đám người, lên đến mặt đất nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng xe anh, nhưng nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy đâu, cô hoài nghĩ có phải anh còn chưa tan họp mà cố ý lừa cô không?Nhìn thời gian, đã qua mười phút rồi!Cau mày,