“Ngồi xuống.
” Sau khi đi vào anh ném áo xuống, chỉ chỉ cái ghế.
“Để làm gì chứ?” Cổ tay cô bị anh vặn đau đớn.
Anh ngồi đối diện cô, mặt mày đen xì, liếc nhìn đồng hồ, “Từ lúc anh gọi điện thoại cho em đến giờ, hơn 3 tiếng đồng hồ mới về đến nhà!”“Không phải em đi dạo phố mua quần áo sao?” Cô giải thích.
“Anh ở nhà em đợi hơn hai tiếng!”“Em đi dạo phố mà! Em cũng không biết anh sẽ ở nhà đợi! Ai bảo anh không nói?” Anh phun một trận lửa giận sau đó cúp điện thoại, ai biết anh sẽ không theo lẽ thường mà đến nhà đợi?Anh trầm mặc, một lúc lâu cũng không nói gì.
Cô phát hiện anh thực sự rất tức giận, kỳ thực vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, tình cảnh của cô trước kia còn không bằng anh bây giờ, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em không gọi điện cho anh thì anh tức giận, vậy trước kia anh có gọi cho em lúc nào đâu? Còn không phải mỗi ngày em đều chạy theo chân anh sao? Vừa đi Mỹ là chẳng khác gì mất tích, có nghĩ đến gọi điện thoại cho em không?”“Cho nên bây giờ em đang trả thù anh?” Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dường như không sắc bén như vừa nãy nữa, sắc mặt cũng tốt hơn chút.
“Không phải, em chưa từng nghĩ trả thù anh, thực ra em…”“Thực ra chưa từng nghĩ sẽ gọi cho anh?!” Giọng nói đột nhiên lại trở nên “hung tàn”? Được rồi, dùng từ này hơi quá, có điều xem ra lại tức giận thật rồi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, còn không bằng nói trả thù anh…“Nguyễn Lưu Tranh!” Anh lớn giọng gọi.
Cô âm thầm thở dài, thế này là vẫn chưa xong sao? Vậy cô nhẹ nhàng một chút thôi, nói hay hay dỗ dành anh, mau chóng tiễn vị ‘Phật’ này đi là được!“Được rồi, em sai rồi được chưa? Lần sau lúc muốn đi em nhất định sẽ gọi cho anh.
”Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh anh lay lay vai anh, “Thầy Ninh, anh là thầy mà, thầy mà lại đi tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này với học trò, anh cảm thấy hợp không?”Anh trừng mắt, giơ tay véo má cô, “Anh là thầy em hả? Anh là chồng em đó! Rốt cuộc đầu em có rõ ràng không hả? Anh chụp CT cho?”“…” CT có thể xem trong đầu cô anh là thầy hay chồng sao? Vốn dĩ muốn nói em còn chưa phục hôn với anh, chưa tính là chồng, nhưng suy nghĩ một chút, sau khi nói như vậy đoán là kết cục của cô càng thảm hơn, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, cứ lừa gạt cho qua hôm nay đi đã rồi nói sau, “Được rồi được rồi, chồng thì chồng….
”Nói ra từ này thực sự không quen nha! Cô nhét túi mua sắm vào trong tay anh, mặc dù rất không tự nhiên, nhưng vẫn dùng giọng nói ỏn ẻn ngay cả cô cũng thấy buồn nôn, “Chồng à, thời gian không còn sớm nữa, mai anh còn phải đi làm đó, về nghỉ ngơi sớm chút đi nha.
”Cô vừa tặng áo vừa làm nũng, nói chung được rồi chứ? Mau về nhà đi, dỗ dành người khác thật là một việc cần kỹ thuật, cái này còn khổ hơn trước kia cô hầu hạ anh!Kết quả, anh thực sự không phải dạng vừa, lập tức biết tỏng chiêu của cô, “Nguyễn Lưu Tranh! Em giỏi lắm! Gọi buồn nôn như vậy chính là muốn đuổi anh đi hả?”“…” Ngay cả anh cũng cảm thấy buồn nôn! Cô cũng không thèm gọi nữa! Cũng không hầu hạ nữa! Ném túi mua sắm một cái, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nói thẳng ra đi! Em muốn đi ăn cơm!”“Em đứng lại cho anh!” Anh phẫn nộ nói.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh thấy cô hất tay muốn đi, đầu mày nhíu chặt, túm cánh tay cô, dùng lực kéo cô lại, đồng thời hất một cái, quăng cô lên giường.
Cùng lúc đó, túi quần áo bị anh ném đến trước mặt cô, “Em xác định cái này là áo mua cho anh hả?”“Không phải cho anh! Là cho heo!” Cô túc giận nhảy dựng lên, cầm áo đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Anh túm lấy cô và hỏi.
“Ai cần thì cho người đó! Cho Tiết Vĩ Lâm là tốt nhất! Anh ta có thể mặc thay đổi!”“Nguyễn Lưu Tranh!” Anh phẫn nộ, “Anh nuông chiều em quá nên em coi anh là con mèo hen sao? Em thấy anh không thể chỉnh em hả?”“Anh không có tư cách chỉnh em! Bây giờ chúng ta không là gì cả!” Cô nói từng chữ từng chữ cho anh nghe, giãy dụa cầm áo muốn đi ra ngoài.
“Nguyễn Lưu Tranh! Bây giờ em muốn khiêu chiến với sự kiên nhẫn của anh?” Anh hất một cái, lại ném cô lên giường, đồng thời, tự mình cũng đè lên, môi anh liền bao phủ xuống.
Lúc đầu, cô vừa chống cự vừa đánh lên vai anh, nhưng sau đó tay lại bị anh túm lấy, cô không thể giãy giụa nữa, từ từ bị anh dẫn dắt, dụ hỗ, thâm nhập…Vốn dĩ mâu thuẫn cũng không lớn lắm, sau một hồi răng môi dây dưa, trong không khí chỉ còn lại ngọt ngào.
Cho nên có câu nói rất hay, bạn gái tức giận thì phải dỗ thế nào? Không cần nói gì cả, ôm lấy cô ấy, hung hăng hôn một trận thì tất cả đều được giải quyết.
Cách này dùng với đàn ông, có lẽ cũng thích hợp.
Cuối cùng, anh nhìn chăm chăm đôi mắt mơ màng của cô, cánh môi đỏ hồng, rõ ràng là cơn giận đã tiêu bớt một chút, ngón tay nắm lấy cằm cô, dùng thêm vài phần lực, có thể thấy trong lòng anh vẫn