Ở chỗ cách bệnh viện một trăm mét, xe Ninh Chí Khiêm lái tới, bên trong xe có Nguyễn Lưu Tranh và anh đang ngồi.
“Dừng! Dừng một chút!” Nguyễn Lưu Tranh nói.
Anh không để ý đến cô, tiếp tục lái đi.
“Ây ya, anh ngừng một chút được không?” Giọng điệu cô lộ ra sự cầu xin không thể làm gì được, cô làm vậy là vì cái gì chứ? Suy nghĩ vì anh còn phải nhìn anh xị mặt…Nghe cô như vậy, anh mới dừng xe.
“Em đi xuống, anh đi trước đi.
” Cô nói, chuẩn bị xuống xe.
“Anh nói này, em có thấy mệt không?” Anh nói thẳng.
“Anh cho rằng em vì ai chứ?” Cô cảm thấy mình phải giải thích một chút, bằng không anh lại cho cô hít khói xe.
Anh túm lấy tay cô, “Không cần thiết!”“Em cảm thấy cần thiết!” Cô lấy tay anh ra, dịu dàng nói, “Anh nghe một chút được không? Bất kể như thế nào, em không hy vọng trở thành nhân tố ảnh hưởng đến anh, như vậy trong lòng em không dễ chịu.
Em chỉ cần đi vài bước thôi, không mất mát gì cả! Anh đừng cố chấp được không?”Anh vẫn không có dấu hiệu đồng ý.
Cô thở dài, “Coi như hẹn hò được không? Anh cũng chưa hẹn hò em tử tế bao giờ, không phải anh nói, muốn anh làm gì anh đều đồng ý sao? Để em thử mùi vị hẹn hò một chút, đời này em chỉ có một mình anh, anh lại thẳng thắn như thế, cảm giác nhân sinh thiếu mất rất nhiều thứ, đều không hoàn chỉnh!”Lúc này sắc mặt anh mới hòa hoãn lại, “Thực sự muốn hẹn hò?”“Muốn mà! Lần trước anh còn hỏi em có cái gì tiếc nuối không mà, vậy đây coi như là tiếc nuối của em đi.
” Cô nháy nháy mắt.
Cuối cùng anh cũng thả đi, “Vậy em hẹn anh?”“…” Cô lườm anh một cái.
Anh cười, “Xuống đi.
”Chiều nay anh vẫn đến phòng khám, buổi sáng cũng không rảnh rỗi, tổ đề tài sắp bước vào giai đoạn kết thúc đề tài, anh cũng bận rộn.
Nguyễn Lưu Tranh ở trong khoa cả một ngày, mặc dù cũng bận nhưng không đến nỗi mệt mỏi thành đứa ngốc như hôm qua.
Lúc tan ca buổi chiều, cô nhận được điện thoại của anh, cô đang chuẩn bị viết biên bản giao ban, nhanh chóng nghe máy, “Alo?”“Alo, xin hỏi là bác sĩ Nguyễn Lưu Tranh phải không?” Giọng nói của anh ở đầu kia truyền đến.
Lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi mình như vậy, ngược lại cảm thấy rất có hứng thú, cười nói, “Xin chào, là tôi đây, xin hỏi anh là ai?”“Tôi là Ninh Chí Khiêm của ngoại khoa thần kinh.
”“Chủ nhiệm Ninh hả? Chào anh chào anh!” Ừm, đều rất biết diễn, chỉ là đã làm cho Trình Châu Vũ và Đinh Ý Viên ở bên cạnh sửng sốt không thôi, không biết cô trúng gió cái gì.
“Không biết hôm nay bác sĩ Nguyễn có thời gian không? Cùng nhau đi ăn cơm xem phim?”Vẫn hẹn hò thật à?Cô cười, “Ừm.
.
tôi suy nghĩ một chút…”“Được, nếu có thể thì tôi ở chỗ cũ đợi cô.
”“…” Còn chỗ cũ nữa! Chỗ cũ là chỗ nào? Cô mừng rỡ không giả bộ được, “Tôi đang chuẩn bị giao ban! Anh đợi một chút!”Điện thoại đến đây là kết thúc, vừa chuẩn bị giao ban, phòng bệnh lại xuất hiện tình huống bất ngờ, mấy người họ mau chóng đi qua đó, người thì cứu lại được, nhưng thời gian tan ca cũng đã muộn hơn một tiếng.
Cô nhớ tới cái người còn đang đợi hẹn hò cùng cô, lúc này chỉ sợ đã sớm nóng lòng rồi nhỉ? Khả năng đã đi rồi.
Cô đi vào trong màn đêm gió đêm ấm áp tạt vào mặt, lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Trên điện thoại có hai thông báo cuộc gọi nhỡ, là anh gọi, ngoài ra còn có một tin nhắn, chỉ ba chữ đơn giản: Đang chờ em.
Thời gian tin nhắn là nửa tiếng trước, chợt cô không muốn gọi điện thoại nữa, dù sao cũng phải đi ra ngoài, cứ trực tiếp đi thôi.
Cái gọi là chỗ cũ, chính là chỗ cô xuống xe ban sáng.
Ở xa xa cô đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở đó, hơn một tiếng đồng hồ vẫn đang đợi.
Cô bước nhanh chân đi qua, nhìn vào trong thấy anh đang cầm một quyển sách ngồi đọc.
Cô lên xe, cười dịu dàng, “Em còn tưởng anh đi rồi nữa.
”Anh để quyển sách xuống, “Đã nói đi hẹn hò rồi mà, không đợi được làm sao dám đi?”“Bớt đi!” Cô cười, anh lại không trách cô đến muốn nhiều như vậy sao? “Sao không hỏi em vì sao ra muộn?” Lúc cô nghe điện thoại đã đồng ý với anh lập tức tan ca.
“Còn cần hỏi?” Anh nói, “Bản thân anh làm gì chứ?”Cũng đúng, anh đồng hành cùng cô, đối với công việc của cô càng không thể quen thuộc hơn được.
“Hơn nữa, anh nhớ trước kia luôn là em đợi anh tan ca.
” Anh lái xe và nói.
Hồi ức tràn đầy trong đầu óc, Lưu Tranh làm cô vợ nhỏ nhiều năm trước, Lưu Tranh ôm hộp cháo đợi anh từ phòng phẫu thuật ra, thời gian đợi mỗi ngày đâu chỉ có một tiếng đồng hồ?Vốn dĩ cho rằng có thứ mãi mãi cũng không đợi được, bây giờ lại bất ngờ ở trước mặt cô, đã cách nhiều năm, tới rồi còn có chút khiến cô khó tin.
“Cũng nên đến lượt anh chờ em rồi.
” Anh nói.
Cô muốn nói, thực ra trong chuyện tình cảm không cần nhất định có ai