Đương nhiên Ôn Nghi làm như không thấy gì, Nguyễn Lưu Tranh lúng túng chạy trối chết.
Lúc ăn cơm, Ôn Nghi ngồi một bên trầm mặc không lên tiếng.
Ninh Chí Khiêm biết ý của bà, nhưng vẫn có chút không thể ngẩng đầu được, yên lặng ăn cơm, “Mẹ…”Ôn Nghi luôn nhìn anh, trong mắt có ánh lệ mơ hồ, “Chí Khiêm, con đã khổ rồi.
”Anh ngẩn ra, tình cảm trong mắt dần chuyển động, “Mẹ, con rất tốt, không khổ chút nào đâu.
”Ôn Nghi lắc đầu, ánh lệ lóe lên, “Mẹ biết mấy năm nay con rất vất vả.
”Bà thở dài, nhìn về phía chậu cây cảnh trong góc nhà sau lưng anh, bắt đầu chăm sóc từ lần dọn nhà năm đó, bây giờ đã rậm rạp um tùm, “Chuyện của bố mẹ không nên để con phải gánh chịu hậu quả, nhưng mấy năm nay trừng phạt lại rơi trên người con hết lần này đến lần khác, mẹ luôn nghĩ bản thân mình bất hạnh và khổ cực bao nhiêu, nhưng lại quên mất, chỉ sợ trong lòng con còn khổ hơn mẹ nhiều.
”“Mẹ.
” Anh thấp giọng nói, “Mọi chuyện qua lâu rồi, hơn nữa con thực sự không khổ, con luôn sống rất kiêu ngạo, không phải vì gì khác, mà vì con là con trai mẹ, con kiêu ngạo vì việc con có thể trở thành con trai mẹ.
”Vành mắt Ôn Nghi ửng đỏ, trước mắt như chiếu lại đoạn phim về Ninh Chí Khiêm, những hình ảnh Ninh Chí Khiêm còn nhỏ, Ninh Chí Khiêm khi niên thiếu, thậm chí cả Ninh Chí Khiêm trưởng thành đều nhanh chóng lướt qua, cậu bé ưu tú xuất sắc, vui tươi như ánh mặt trời lúc nhỏ bất giác đã bị thời gian bào mòn thành người đàn ông chững chạc thành thục trước mắt, trong lúc khó khăn và thống khổ, trong mắt bà lại quên mất thương cảm.
“Chí Khiêm, con mới là niềm kiêu hãnh của mẹ.
” Bà nghẹn ngào.
“Mẹ…” Anh cũng xúc động.
“Con đi đi, chuyện của mẹ và bố con không nên kéo con liên lụy vào, đương nhiên mẹ sẽ tính toán với ông ta, con không dễ chịu, trong lòng mẹ càng khó chịu hơn.
” Bà nghẹn ngào nói, “Bây giờ mẹ chỉ có con, bản thân mẹ không vui vẻ, chỉ hy vọng con có thể vui vẻ sống tốt, không có bất kỳ gánh nặng và đau khổ nào.
”“Mẹ!” Đây chính là tình thương của mẹ.
Có thể vượt qua tất cả hận thù gian khổ, có thể bao dung tất cả những việc tưởng chừng không thể tha thứ, chỉ vì nói với đứa con, con phải vui vẻ sống tốt.
Nhận được bao dung và cho phép, nhưng trong lòng anh lại càng khó chịu.
Ôn Nghi ngấn lệ mỉm cười, “Con trai, mẹ nói lại một lần nữa, mẹ chỉ có con, chỉ hy vọng tất cả qua nhanh một chút, con sớm trở về, dắt Lưu Tranh về nhà, người nhà chúng ta vui vẻ sống qua ngày.
”Anh trầm mặc, khẽ gật đầu.
“Mẹ đi ngủ trước đây, con cũng nghỉ sớm một chút.
” Bà nhẹ nhàng đứng dậy, rời đi.
Ninh Chí Khiêm nhìn theo bóng lưng bà, mấy ngày nay dày vò, dường như bà đã gầy đi một chút, quần áo cũng rộng hơn.
Trong lòng bà khó chịu, anh biết, cho dù bây giờ đã đồng ý cho anh đi, bà cũng không dễ chịu hơn chút nào, không biết đã nghẹn bao nhiêu hờn tủi trong lòng…“Mẹ, con xin lỗi.
” Anh khàn giọng.
Ôn Nghi dừng lại, dịu dàng nói, “Con trai ngốc, là chúng ta có lỗi với con.
”Thư phòng.
Ninh Thủ Chính đang viết gì đó, Ninh Chí Khiêm đẩy cửa tiến vào, ông lập tức gập lại.
“Không gõ cửa?” Ninh Thủ Chính cau mày, chất vấn.
Ninh Chí Khiêm đi thẳng tới trước mặt ông, “Có mấy điều kiện.
”“Điều kiện gì? Anh ra điều kiện với ông già này?” Ninh Thủ Chính tức giận.
Ninh Chí Khiêm không mặc kệ ông, “Thứ nhất, từ hôm nay trở đi không được bước nửa bước đến Thẩm Dương.
”“…” Dường như Ninh Thủ Chính đã hiểu ra gì đó, “Tôi…bên Thẩm Dương có công việc làm ăn…”“Không làm!” Anh lạnh lùng nói, “Tiền không bao giờ là đủ! Ông đã kiếm đủ nhiều rồi!”Ninh Thủ Chính đập bàn một cái, “Còn chê tôi kiếm nhiều tiền? Không phải tôi đây liều chết kiếm tiền cho anh, thì anh có cuộc sống tốt như vậy không? Việc làm ăn bên Thẩm Dương mà vi phạm hợp đồng phải đền bao nhiêu tiền anh biết không?”“Tôi không biết!” Anh lên giọng, “Tôi chỉ biết, cuộc làm ăn này tôi không muốn ông làm tiếp!”Ninh Thủ Chính nuốt một cục tức, nửa ngày sau mới dùng sức ném quyển sách bên cạnh một cái, “Bây giờ không biết rốt cuộc anh là bố hay tôi là bố!”Anh không lên tiếng, chỉ đợi Ninh Thủ Chính đồng ý.
Cuối cùng, Ninh Thủ Chính tức giận gầm lên một tiếng, “Còn gì không?”“Thứ hai.
” Giọng Ninh Chí Khiêm trầm xuống, “Sau này không được có dính líu gì với bất kỳ người phụ nữ nào khác!”“…” Gương mặt Ninh Thủ Chính xanh mét, “Anh xác định anh đang nói chuyện với bố mình?”“Thứ ba, hy vọng ông đối xử với mẹ tôi tốt một chút!”“…” Sắc nặt Ninh Thủ Chính chuyển từ xanh sang đen, “Anh thấy tôi không tốt với mẹ anh lúc nào?”Ninh Chí Khiêm cũng không để ý đến ông ấy, xoay người rời đi.
Ninh Thủ Chính đứng dậy, “Ý của anh là, đồng ý đi phải không?”Ninh Chí Khiêm vẫn không cho ông ấy câu trả lời, trái lại để cho ông ấy một bóng lưng rời đi vội vã.
Thẩm Dương.
Nguyễn Lưu Tranh và Ninh Chí Khiêm ra khỏi sân bay, lập tức đến thẳng bệnh viện.
Đã gọi trước cho chủ nhiệm Hồ, nên họ vừa đến khoa, chủ nhiệm Hồ đã đợi sẵn, sau khi gặp mặt liền bắt tay anh rất nhiệt tình, “Xin chào xin chào, chủ nhiệm Ninh.
” Cuối cùng, lại nhìn thấy Nguyễn Lưu Tranh, biết là trợ lý của anh, có điều cũng không quen, vì vậy hỏi, “Vị bác sĩ này họ gì?”“Cô ấy họ Nguyễn, bà xã tôi, cũng là trợ lý của tôi.
” Ninh Chí Khiêm nói xen vào, trả lời thay cô.
Chủ nhiệm Hồ có chút kinh ngạc, có điều không biểu hiện quá rõ, “Bác sĩ Nguyễn, hoan nghênh hoan nghênh.
”Bệnh án đã chuẩn