“Lưu Tranh, thực ra, yêu là gì, mỗi ngày đều sẽ có thêm một chút cảm nhận, còn có một thứ anh chưa nói cho em.”“Cái gì vậy?”“Yêu là dầu muối tương giấm, là một nồi mỳ nóng.” Môi anh rơi trên môi cô, lúc đó vẫn còn mùi bột gạo kê, ngọt ngọt, dính dính, khiến cho giọng nỉ non của anh cũng vô cùng dính mềm, “Là một bát bột gạo kê.”Chữ “bột” cuối cùng*, mờ nhạt trong sự khăng khít giữa răng môi.*Ở đây là do cách sắp xếp chữ trong tiếng Trung.“Lưu Tranh.” Anh khẽ gọi tên cô, trong bóng tối, dung nhập vào cô, “Ôm anh.”Cô run rẩy trong sự xâm nhập tràn đầy, không kiềm nén được, khẽ ngâm.Nghe lời anh ôm lấy eo anh, da dẻ trơn nhẵn, bắp thịt dẻo dai.Anh thâm nhập càng sâu, sau lưng có một lớp mồ hồi mỏng nhàn nhạt, anh thở nhẹ bên tai cô, nói nhỏ, “Toàn bộ anh đều là của em, toàn bộ, hoàn chỉnh, thuộc về một mình em.”“Ưm…” Cô không biết mình đang trả lời anh hay là không chống cự nổi tập kích mà than nhẹ, chỉ biết, lúc đó nơi tràn đầy không chỉ là cơ thể, trong đầu, trong tim, cũng tràn đầy toàn bộ, tràn đầy một cái tên – Ninh Chí Khiêm.Vô thức quấn lấy anh càng chặt hơn, lại sau đó, trong đầu chính là từng mảng ánh sáng trắng, hình ảnh thay nhau lóe lên, dáng vẻ của anh, ngây ngô, thành thục, lãnh đạm, ôn nhu, từng màn từng màn, tầng tầng lớp lớp, chìm chìm nổi nổi cùng những việc đã qua, cơ thể cô cũng giống như đang chìm nổi, tiết tấu thong thả kéo dài, ký ức lúc xa lúc gần, từ nhạt đến nồng, cuối cùng đến cực hạn không chống đỡ được, cuối cùng khiến cô bấu chặt vai anh, dấu ngón tay nhiều vô số…Có lẽ là do nguyên nhân ở nơi khác, buổi sáng cô tỉnh dậy rất sớm.Nhưng có người còn sớm hơn cô.Trong mơ màng cảm thấy cánh tay ôm mình cả tối qua đã không quấn trên người nữa, mở mắt ra, trong bóng tối có ánh huỳnh quang.Cô quay đầu nhìn, hóa ra là anh đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, nhìn một cái nữa, lại là điện thoại của cô.“Anh đang làm gì thế?” Cô ngái ngủ hỏi, vươn cánh tay trong chăn ra cướp lại.Tay anh khẽ di chuyển, thuận lợi tránh được tay cô, điện thoại bị anh đặt ở chỗ xa hơn, xoay người ôm lấy cô, lật người cô lại, để cô nằm sấp trên người mình.“Làm gì nha?” Cô cảm thấy cái tư thế này rất kỳ quặc, anh không mặc bất cứ thứ gì, lại để cô nằm úp trên người anh như vậy…Anh nâng mặt cô lên, vuốt ve mặt mũi cô, “Anh có đẹp trai không?”“…” Mới sáng sớm tinh mơ trời còn chưa sáng lại hỏi cô câu này là có ý gì? Anh đẹp đến nỗi trời đất kinh ngạc quỷ thần rơi lệ được chưa hả?Anh lấy điện thoại của cô qua, mở vòng tròn bạn bè của cô, “Không có một cái nào có anh, anh cho rằng anh rất xấu, khiến em mất mặt.”“…” Cho nên sáng sớm anh đang nghiên cứu cái này? Cô giận dữ lườm anh một cái, “Có phải anh rảnh rỗi lắm không?”Cô không phải người hay đăng vào vòng tròn bạn bè, hơn nữa cũng không có thời gian đăng nha? Hơn phân nửa thời gian đều trải qua bên bàn mổ, mổ xong thì mệt chẳng khác gì đứa ngốc, đâu nhớ chụp ảnh đăng vòng tròn bạn bè? Tính toán một chút thì thời kỳ cô đăng thường xuyên nhất là lúc nuôi Phạn Phạn, bình quân một ngày hai ba trạng thái.Thứ anh cho cô xem chính là vòng tròn bạn bè trong khoảng thời gian này, toàn là Phạn Phạn, cô và Phạn Phạn, bố và Phạn Phạn, ựa, trong đó còn có hai cái là Tiết Vĩ Lâm cùng Phạn Phạn và Tây Thi…Cô vẫn có chút buồn ngủ, sau khi xem xong thì nằm bò trên ngực anh nhắm mắt dưỡng thần, cũng không phát biểu cách nhìn.“Hỏi em đó! Muốn trốn tránh hả?” Anh nhéo tai cô.Cô muốn hỏi ngược lại anh, bây giờ là lúc nắm chặt cái vấn đề này của cô sao?“Không chỉ vòng tròn bạn bè không có anh, anh lật một lượt thư viện ảnh của em, không có một tấm nào của anh cả! Mấy người không liên quan gì thì có một đống!”“…” Cái gì gọi là người không liên quan? Cô nhấc mí mắt nhìn điện thoại trên tay anh, quả nhiên lại lật đến thư viện ảnh của cô rồi, cái gọi là người không liên quan chính là Tiết Vĩ Lâm, bởi vì chụp liên tiếp cho anh ta và hai con cún mấy lần, cho nên một loạt toàn là anh ta.Nhưng, lúc đó thực sự là chụp cho Phạn Phạn! Hơn nữa chụp xong đến bây giờ cũng quên mất chuyện này rồi…Cô lại suy nghĩ một chút, cảm thấy mình rất oan uổng, “Chúng ta không ở cùng nhau sáu năm rồi! Điện thoại cũng đã thay mấy cái, em lưu ảnh của anh chỗ nào được?”“Phải.” Anh nói, “Tách nhau sáu năm, không còn lưu ảnh, chẳng lẽ em quen Tiết Vĩ Lâm từ sáu năm trước à?”Cơn buồn ngủ của cô đều bị sự cố tình gây sự của anh đánh cho tan tác, chống lên ngực anh tranh cãi, “Chúng ta không ở cùng một chỗ!”Nói xong, cô phát hiện mặt anh đen xì…Lập tức ý thức được mình đã nói nhầm, “Không phải, em nói là bọn em là hàng xóm, ở cùng một tiểu khu!”“Chúng ta là vợ chồng! Chúng ta cùng một khoa! Chúng ta ngủ cùng một chiếc giường!”“…” Cô cạn lời rồi, cũng xù lông lên, lật từ trên người anh xuống, “Cũng đã ngủ chung một giường rồi, anh còn để ý ảnh ọt, có ý nghĩa không?”Anh túm cô lại, “Cũng đã ngủ chung một giường rồi! Còn không kiếm được một cái ảnh!”Cô nhìn anh chằm chằm, cạn lời hoàn toàn, cũng rất bất lực, “Chẳng lẽ anh có ảnh em?”“Có.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.“Nhìn xem!” Anh chụp trộm cô rồi sao?Cô giơ tay lấy điện thoại của anh, đặt ngay trên đầu giường với tay là lấy được, nhưng lại có mật khẩu.Trước giờ cô chưa từng có thói quen kiểm tra điện thoại của anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ hỏi mật khẩu là gì, bất luận là trước kia hay là bây giờ.Cô nhìn anh, tỏ ý anh mở khóa.Một tay anh cầm lấy điện thoại, tay kia cầm lấy tay cô.Cô không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy sau khi anh mở khóa, liền cầm ngón tay cô ấn lên chỗ khóa, hóa ra là muốn lưu lại vân tay của cô….“Cẩn thận em trộm hết tiền của anh!” Cô tức giận lẩm bẩm.Anh cười, sau khi lưu xong thì đưa điện thoại cho cô, để cô tự xem.Cô xem từ ảnh gần đây nhất.Trong thư viện ảnh của anh, hình chó cũng chiếm tỉ trọng rất nhiều mà! Rất nhiều ảnh đều là hình chụp chung của Ninh Tưởng và cún, cũng có Ôn Nghi, Ninh Tưởng và cún, ảnh anh cũng không có.Của cô đâu?Đột nhiên, một tấm ảnh ngược chiều sáng nhảy vào tầm mắt cô.Cô đang mặc áo blouse trắng, ngồi trước cửa sổ trong văn phòng viết chữ, ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào từng mảng lớn, ngưng tụ thành điểm sáng trên đỉnh đầu cô, anh bắt được sườn mặt của cô, yên tĩnh, trang nghiêm, nồng đậm, ngoài cửa sổ là bầu trời và những đám mây, càng tô đậm thêm cho hình ảnh đang tắm dưới ánh mặt trời của cô.“Cái này… Anh chụp lúc nào vậy? Rất đẹp!” Thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi chính cô cũng muốn ngắm thêm một cái.Anh không nói, chỉ mang vẻ mặt ấm ức.Cô cười cười, bóp bóp mặt anh biểu thị an ủi, xem được tấm ảnh đẹp như vậy, cô cũng dao động rồi.Bóp xong lại tiếp tục xem, phát hiện rất nhiều tấm chụp cô, căn bản đều là lúc cô ngủ!Ngủ ở trong căn hộ!