Hơn hai giờ sáng, xe của Ninh Chí Khiêm đã lái đến gần quán cá Đinh Thị, lái thêm 10m lên phía trước quẹo trái thì có thể nhìn thấy cửa hàng kia.Quán cá Đinh Thị.Thời gian sáu năm, quán cá đã từng chiếm cứ nửa tầng hai của tòa nhà này đã không tồn tại nữa, thay vào đó là một cửa hàng bán thức ăn nhanh nào đó.Anh thích ăn cá, trước kia Nguyễn Lưu Tranh thường nấu canh cá cho anh ăn, có lần phát hiện quán cá này cực vui, tự mình đi ăn thử, cảm thấy không tồi, có thời gian liền kéo anh đến ăn, anh thấy cô thích như vậy, nên trong nhà có bữa liên hoan nào lớn anh cũng đề nghị đến đây, chỉ là từ khi Nguyễn Lưu Tranh rời đi thì cũng không trở lại nữa.Cửa hiệu đã thay đổi, người cũ lại trở về.
Trước mắt anh toàn là cô gái kéo cánh tay anh nở nụ cười như hoa, mà người đó, lại lạc mất trong đêm đen một lần nữa…Trong lòng càng nôn nóng, anh càng ép bản thân mình phải bình tĩnh, giảm tốc độ xe, liên lạc với Ninh Thời Khiêm.Nhưng mà chỗ Ninh Thời Khiêm xa hơn anh, lúc này còn chưa đến nơi.“Mười phút sau sẽ đến đúng giờ, anh quan sát trước đi, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Ninh Thời Khiêm căn dặn.“Ừm.” Ninh Chí Khiêm đang đi tốc độ bình thường, xoay tay lái, dần dần trượt vào con đường của cửa hàng kia, ánh mắt nhanh chóng quét qua cảnh vật xung quanh, cũng không thấy bất kỳ người nào, chỗ để xe bên đường từng chiếc xe đang đỗ, đêm, yên tĩnh đến nỗi không có một chút khác thường.Nơi này tĩnh lặng như vậy, ngược lại khiến anh cảm thấy có gì đó không bình thường, xảy ra vấn đề ở đâu?Anh lấy điện thoại di động ra, chia sẻ vị trí của mình cho Ninh Thời Khiêm.Chợt, một chiếc xe đang dừng ven đường sáng đèn, đồng thời nhanh chóng khởi động, phòng đi với tốc độ kinh người.Chính là cái này sao?!Anh đạp chân ga, cũng vội vàng phóng theo.Anh biết đã lộ bẫy rồi, nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu, chỉ có thể chạy xe như bay đuổi theo mãnh liệt.Phút chốc, trên đường phố lúc hai giờ sáng, diễn ra một màn đua xe đêm khuya.Mà trong căn phòng kín đáo kia, Nguyễn Lưu Tranh đang trông coi Tiết Vĩ Lâm bị thương, lòng nóng như lửa đốt.Máu của Tiết Vĩ Lâm thấm đẫm miếng vải xô băng bó, nhuộm thành một màu đỏ.
Cô sờ tay và trán anh ấy, đều là cảm giác lạnh lẽo, môi cũng càng thêm tái nhợt.Nguyễn Lưu Tranh nhẹ nhàng gọi anh ấy, “Tiết Vĩ Lâm? Tiết Vĩ Lâm?”Tiết Vĩ Lâm lên tiếng, “Ừm?”Nghe tiếng này, đã cực kỳ suy yếu.Trong lòng cô lo lắng, nói với mấy người trông coi, “Anh ta không ổn rồi! Cần phải đưa đến bệnh viện! Để thêm nữa sẽ xảy ra án mạng!”Mấy người đó liếc nhìn cô một cái, căn bản đều thờ ơ.Cô vẫn muốn dùng thủ đoạn cũ để ép họ nghe theo, “Nếu như các người không đưa anh ta đến bệnh viện, tôi cũng sẽ không cứu người trong đó! Mọi người cùng nhau chết!”Nhưng mà lần này chiêu này không còn hữu dụng nữa.
Những người đó nghe xong chỉ lạnh lùng nói, “Vậy thì cùng nhau chết thôi!”Mà một người khác thì cười nhạt, “Được voi đòi tiên? Cô cho rằng chiêu này của cô có thể hữu dụng cả trăm lần sao? Điều kiện tiên quyết chúng tôi không bại lộ thì có thể lùi một bước xin cô cứu lão đại! Bản thân chúng tôi còn khó giữ được thì có thể để cô toại nguyện sao? Đừng nằm mơ! Khuyên cô vẫn nên đàng hoàng một chút! Không chừng làm xong phẫu thuật chúng tôi còn có thể thả cô đi!”Đối với hạng người như vậy, nhất thời Nguyễn Lưu Tranh cũng hết cách, nhìn Tiết Vĩ Lâm suy yếu nằm trên nền đất, cô vừa khó chịu vừa đau lòng.Tiết Vĩ Lâm lại yếu ớt khuyên cô.
“Đừng lo…tôi không sao…”Nguyễn Lưu Tranh thấp giọng nghẹn ngào, “Anh đừng nói nữa, giữ gìn thể lực đi, nói ra thì đều là tôi liên lụy đến anh.”Sắc mặt tái nhợt của Tiết Vĩ Lâm lộ ra ý cười khẽ, “Đừng nói linh tinh, là đàn ông đều sẽ…ra tay nghĩa hiệp…cho dù không phải là…em… là người khác….tôi cũng sẽ…làm như vậy…”Đang nói, điện thoại của một tên trông coi vang lên, người đó nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp, “Tôi xảy ra chuyện rồi! Bị người ta đuổi theo! Con bác sĩ kia nói dối! Người đến là xe của bạn trai nó! Bây giờ tôi đang lái xe theo hướng ngược với mọi người! Nhưng tôi đoán cũng không cầm cự nổi đâu! Cảnh sát cũng đang đuổi theo tôi! Các người tự quan sát mà hành động!”Sau một đoạn ngôn ngữ gấp gáp, điện thoại bị ngắt.Người nghe chửi một câu thô tục, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Nguyễn Lưu Tranh.Nguyễn Lưu Tranh ý thức được đã xảy ra chuyện, trong lòng có chút rụt rè, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không biết, vẫn bình tĩnh.“Xảy ra chuyện gì?” Người tên A Cửu hỏi hắn.“Cái con ** này!” Người đó chỉ Nguyễn Lưu Tranh, “Nói dối để gọi bạn trai nó đến! Bây giờ lão Tam đang bị đuổi theo! Muốn chúng ta tự quan sát hành động!”Rõ ràng A Cửu tàn nhẫn hơn những người khác, tiến lên trước nắm lấy tóc Nguyễn Lưu Tranh sau đó tát hai cái!Nguyễn Lưu Tranh bị tát đến nỗi khuôn mặt tê dại, khóe miệng có mùi tanh nhàn nhạt, cũng không nói gì, dù sao bây giờ bất luận nói gì đều là nói nhảm.Tiết Vĩ Lâm ở bên cạnh lại không bình tĩnh, thân thể đã vô cùng yếu đuối, lại bị trói, nhưng vẫn lăn qua đây, xông về phía A Cửu, “Thả cô ấy ra!”Lửa giận của A Cửu đã bị khêu lên, đá một cái vào chỗ đau của Tiết Vĩ Lâm, trên miếng vải xô đã bị máu nhuộm đỏ trở nên sẫm màu lại chảy thêm một lớp máu mới.“Tiết Vĩ Lâm! Anh đừng lộn xộn