Sau đó, cô biết cô gái kia tên là Đổng Miêu Miêu, không những đẹp chói mắt lấn át người khác, mà còn là tài nữ khoa trung văn.Cái gọi là tài tử giai nhân kim đồng ngọc nữ, chẳng qua là như vậy.Cô không đố kỵ, cũng không đau lòng, thật sự.Từ trước tới giờ cô không đuổi theo ngôi sao, Ninh Chí Khiêm đối với cô mà nói thì giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Nếu như nói, ban đầu tình yêu thầm kín của cô với anh vẫn còn ảo tưởng có một ngày có thể cùng anh nắm tay đi trên bầu trời xa xôi, thì sau khi biết bạn gái anh, suy nghĩ không còn như vậy nữa.Cô vẫn thích anh như xưa, sẽ vẫn chạy bộ buổi sáng như vậy, vẫn ở phía sau cách anh rất xa ngóng nhìn theo hình bóng cao lớn của anh, vẫn sẽ thu thập đủ mọi loại tin tức có liên quan đến anh, vì anh thích, vì anh kiêu ngạo, thì sẽ giống như một fan hâm mộ nhỏ bé theo đuổi ngôi sao, cô tự mình ở trong một góc nào đó, yên lặng hưởng thụ sự vui vẻ khi yêu thích anh.Lúc anh chơi bóng rổ, cô sẽ chen chúc trong đội cổ động của viện y học, hưng phấn đến đỏ mặt hét to “Viện y học cố lên! Ninh Chí Khiêm cố lên!” Cô thực sự rất vui mừng khi mình và anh học chung một học viện, để cô có thể có đủ tư cách ngang nhiên hùng hổ hét to tên anh như vậy mà không bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ bé trong lòng.Mà thường thường sau khi kết thúc, anh từ trong đám người cổ vũ bừng bừng khí thế đi ra, ném xuống tất cả những người reo hò vì anh, chỉ hướng về một phía vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn nói một câu: Miêu Miêu, qua đây.Đúng rồi, cả thế giới cổ vũ cho anh, reo hò vì anh anh cũng không quan tâm, điều anh quan tâm chỉ là cô gái tên Miêu Miêu kia, vẻ mặt hưng phấn của anh chỉ vì cô ấy, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: Hôm nay có tuyệt không?Anh chỉ cần Miêu Miêu thừa nhận.
Cô nghe thấy, có khi Miêu Miêu khen ngợi anh, anh liền vui vẻ giống như một nam sinh nhỏ, có lúc Miêu Miêu chê anh, sắc