Anh đỡ cô dậy, phát hiện mặt cô đầy máu me, nhất là môi, đã bị cắn rách tả tơi, toàn là vết máu, chỗ nứt đã đóng vảy, dính đầy tóc và cát, khuôn mặt nhỏ nhắn từng xinh đẹp tuyệt trần đã hoàn toàn thay đổi…Sau khi đau lòng, chỉ vui mừng vì ông trời đã thiên vị mình, để anh có thể tìm được cô! Đây là cơ hội mấy ngàn phần có một? Vì để cảm ơn cơ hội này, anh nguyện dùng may mắn của nửa đời còn lại thậm chí cả của kiếp sau để trao đổi!Để cô dựa trên chân anh, cầm bình nước bón cho cô.Rất cẩn thận, nhưng vẫn có một chút trào ra khóe miệng cô, anh ngừng lại, mỗi một giọt nước đều vô cùng quý giá, mà trong ba-lô là bình nước quân dụng kiểu cũ, tổng cộng có hai bình.Cô thở thoi thóp, có lẽ là cảm nhận được thoải mái, cô cau mày, nhắm mắt, mơ mơ màng màng liếm môi.Thấy thế anh vô cùng vui mừng, lại đưa miệng bình nước đến bên miệng cô, từ từ rót nước vào bên trong.Cô vẫn hôn mê, chỉ hút nước theo bản năng, tựa như một gốc cây khô cạn đứng trong ruộng đồng nứt nẻ, nhanh chóng cảm nhận được mùi vị ẩm ướt, anh bón chậm chạp, vừa lúc có thể phối hợp với tốc độ nuốt của cô, dần dần cũng đã uống hơn nửa bình.Sau khi uống nước xong cô lại ngủ say.Anh thử sờ trán cô, phát hiện nóng kinh người, bị kiệt sức hai đêm một ngày, cô ốm rồi…Cũng may trong ba-lô của chú Điền cái gì cũng có, đương nhiên có cả thuốc men, anh lấy ra mấy viên, bón từng viên một vào miệng cô, dùng nước cho cô nuốt xuống.Cô quá khát, chầm chậm như vậy lại bắt đầu hút nước trong miệng bình, anh để mặc cho cô uống, vốn dĩ sốt phải uống nhiều nước mới được, mãi đến khi cô uống sạch bình nước này.Anh lắc lắc bình nước trống rỗng, cảm thấy được an ủi không ít, vẫn có thể uống nước, vẫn có thể uống thuốc, tình hình không phải là tồi tệ nhất, đợi cô tỉnh lại bón cho cô chút đồ ăn, thì có thể khôi phục chút thể lực rồi.Trong ba-lô có một bó que phát sáng, anh lấy ra đeo lên cô tay cô mấy cái, để lại một cái quấn ở tay mình.
Sau đó ôm cô dậy, muốn đặt cô lên lưng lạc đà, nhưng đứng dậy đột ngột khiến trước mắt tối sầm, bản thân mình yếu ớt ngã xuống trước.Anh vẫn ôm cô thật chặt, không để cô rơi xuống, đầu gối mình quỳ xuống đất, nhắm mắt lại, một lúc lâu mới xua đi được cảm giác choáng váng đó.Đợi đến khi chắc chắn mình có thể đứng vững, anh mới chậm rãi đứng dậy lần nữa.Sau khi đặt cô lên lưng lạc đà, mình cũng ngồi lên, ngồi sau lưng cô, để cô dựa vào người mình, bắt đầu chậm chạp đi về.Thuốc đã uống dần dần có hiệu quả, anh có thể cảm nhận được mặt cô đang dán trên cổ anh có chút ướt át, sờ thử, quả thực đã hơi toát mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng hạ không ít.Nguyễn Lưu Tranh cũng dần dần có tri giác, cảm nhận được cơ thể nhấp nhô lên xuống, không biết đang ở đâu, trên người cũng thoải mái hơn nhiều.Chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt là bầu trời xanh biếc xa xăm, phía sau chắc chắn, cô đang dựa vào cái gì đó, trên mặt còn có cảm giác thô ráp quen thuộc đang cọ vào.Toàn thân cô nhất thời cứng ngắc, không dám tin, không dám nhìn tiếp.Nhắm mắt lại, vẫn lên xuống như đang trên mây, sự ấm áp phía sau cũng vẫn còn, cô nhẹ nhàng cọ xát, gương mặt bị chọc vừa đau vừa ngứa…Cho nên…?Cô bất chợt mở mắt ra, nhìn từ dưới lên, thứ nhìn thấy chính là đường nét cằm anh, cái mũi phập phồng cao thẳng như cồn cát, còn có đôi mắt đẹp của anh, lông mi thật dài, dưới cằm có một vòng gốc râu màu đen vừa ló đầu ra, thứ vừa chọc vào cô chính là cái này….Cho nên, cô nhìn thấy ảo ảnh rồi phải không?Trong lòng cô tiếc nuối, nước mắt rơi xuống.Ảo ảnh trong truyền thuyết, cô lại gặp được rồi, cô thực sự quá nhớ anh…Cái cọ sát nhẹ nhàng của cô đã đánh động đến anh, cúi đầu, phát hiện nước mắt trên mặt cô, giơ tay nhẹ nhàng lau cho cô, vui sướng không kiềm chế được, nhưng vừa sợ dọa đến cô, chỉ đè nén nhẹ giọng nói, “Tỉnh rồi?”Cô lại cứng ngắc một lần nữa, không nhúc nhích một chút.Là giọng của anh! Không sai! Là giọng của anh! Mặc dù khàn khàn khô khốc, nhưng cô biết, là giọng của anh!Ảo ảnh còn có thể có âm thanh sao? Cô thực sự chưa từng nghe thấy!Nhưng mà, vì sao còn có thể cảm nhận được ngón tay anh khẽ vuốt trên mặt cô?“Lưu Tranh? Em đói không?”Đây là thực sự đang nói chuyện với cô sao? Không phải ảo giác?! Cô vẫn không dám tin, càng không dám mở mắt, chỉ vươn cánh tay run rẩy, chậm chạp chạm nhẹ về phía sau, kết quả sờ thấy người thật! Sờ thấy vải áo của anh! Mặc dù trên bề mặt phủ kín cát, nhưng thực sự tồn tại! Không phải ảo ảnh!Cô lấy hết dũng khí quay đầu lại, đập vào mắt, như trước đó cô nhìn thấy, là khuôn mặt mệt mỏi mà tang thương của anh! Da dẻ anh đã mất đi sự sáng bóng vốn có! Môi cũng khô nứt đầy vết máu! Ánh mắt anh, đôi mắt đẹp nhất của anh cũng phủ đầy tia máu, không còn sáng nữa…Tựa như anh hiểu hết tâm tư của cô, cười dịu dàng với cô, “Là anh, Lưu