Các trưởng bối ở nhà ăn cười anh, Nguyễn Lưu Tranh thì ở trong phòng ngủ cười anh, cười đến nỗi nằm bò ra giường không dậy nổi.
Ánh mắt bất đắc dĩ của anh nhìn cô, chỉ có thể cười giống cô.
Dần dần, sắc mặt anh chuyển hồng, lại chuyển đen, “Còn cười?”“…” Cô ôm bụng, cười chảy cả nước mắt, cố nhịn lắc đầu, “Em cũng không muốn cười đâu! Nhưng không dừng được! Ya, không được! Em thực sự không thể cười nữa! Bụng cũng đau rồi!”Cô sợ cười như vậy sẽ không tốt cho bụng, thực sự muốn cố gắng khống chế, thế nhưng nhớ tới dáng vẻ nôn nghén của anh lại nhịn không được.
Anh âm thầm lắc đầu, bây giờ phạt cô không được đụng cô không được, bằng không thì đã nhét cô vào lòng nghiêm phạt một trận rồi…“Bà xã, đừng cười nữa, anh muốn nói chuyện học hành của em một chút.
” Anh chỉ có thể chuyển sang chuyện khác.
Một năm ở sa mạc, cô không chỉ hoàn thành công việc ở đội chữa bệnh, còn thuận lợi thi đỗ tiến sĩ.
Việc tuyển sinh của trường họ năm nay đã thay đổi, vốn dĩ cô không có tư cánh báo danh, năm nay lại bắt kịp năm cải cách đầu tiên, cho nên họ mới có thể nói, gặp lại chốn cũ, cái gọi là chốn cũ, chính là Bắc Nhã, sắp tới kỳ nhập học mùa thu, cô sắp trở trành học sinh của chủ nhiệm Lưu ở Bắc Nhã.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, tình trạng cơ thể cô bây giờ không thể chịu nổi cường độ làm việc của ngoại khoa thần kinh Bắc Nhã.
Nguyễn Lưu Tranh nghe xong, mới dần ngừng cười, dựa vào đầu giường, hai tay ôm đầu gối, chân mày rũ xuống, nói thản nhiên, “Có gì phải bàn, xin bảo lưu học tịch là được.
”Anh nghe xong, lại sững sờ, hoài nghi mình có phải đã nghe nhầm không.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, cô liền biết trong lòng anh nghĩ gì, giơ tay nắm chặt lấy hai tai anh lặp lại một lần nữa, “Em nói, em ở nhà ngoan ngoãn sinh con, xin bảo lưu học tịch!”Anh vẫn giữ dáng vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng đã xoay mòng mòng.
Cách mười năm, cô gái ngốc năm xưa vẫn là cô gái ngốc đó, chưa từng thay đổi một chút nào.
Mười năm trước, vì yêu anh, cũng đã vứt bỏ cơ hội ra nước ngoài, hôm nay của mười năm sau, vẫn vì anh, vì con của anh, vì gia đình này mà trì hoãn học tiến sĩ.
“Lưu Tranh…” Anh nâng mặt cô, không thể nói nên lời, cảm động nghẹn nơi cổ họng.
Điều anh muốn nói, cô đều hiểu.
Khuôn mặt vì phản ứng có thai mà càng trở nên thon gầy của cô nở nụ cười trong bàn tay anh, tựa như hoa lê yểu điệu đầu cành, “Em nghe lời, chúng cũng là bé con của em, không phải của một mình anh.
”“Lưu Tranh…” Anh ôm trọn cơ thể của cô vào trong lòng, “Anh thực sự…” Anh thực sự không biết còn có thể dùng lời nào để hình dung tâm trạng của anh lúc này, tình cảm của họ, thậm chí không phải một câu anh yêu em đơn giản là có thể biểu đạt hết, anh dán vào mặt cô cọ một lúc lâu, mới nói, “Bà xã, anh thực sự không biết nên cho em cái gì, anh cho em tất cả những thứ anh có thể cho em vẫn cảm thấy không đủ.
”Cô cười dịu dàng, “Một lúc vừa nãy, em đã nghĩ thông rồi, một đời người dài như vậy, em còn có thể sống rất lâu rất lâu, có thể làm bác sĩ rất nhiều năm, nhưng chỉ có mấy tháng này bé con ở trong bụng em, em muốn cùng anh quý trọng thời gian chúng lớn lên từ hạt đậu, hoãn học tiến sĩ một năm cũng không ảnh hưởng đến việc em làm bác sĩ, nhưng nếu như…”Cô vuốt ve bụng mình, “Lo lắng của anh rất có lý, em không thể lại để mất hai bảo bối này nữa, nếu như thực sự có chuyện ngoài ý muốn, em sẽ hối hận cả đời.
”Anh không nói gì thêm, chỉ hôn cô, dùng toàn bộ sức lực hôn cô, mãi đến khi hai người đều thở gấp anh mới thả ra, mới phát hiện không biết họ đã ngã xuống giường từ lúc nào.
Anh nhọc nhằn đứng dậy, cố gắng bình ổn hô hấp của mình.
Trên mặt cô mang theo sắc đỏ sau khi bị anh hôn, ánh mắt long lanh, nhẹ giọng hỏi anh, “Anh khó chịu không?”Biểu cảm của cô như vậy, quả thực anh không thể nhìn nhiều thêm, “Đừng làm loạn.
”Cô cười hì hì, “Khó chịu không nha?”Bản thân anh cũng không nhịn được cười, “Em phải tính toán cho sau này của em, đừng nghịch quá, lúc thu nợ muộn lại cầu xin tha thứ.
”“Vậy anh có khó chịu không nha! Khó chịu không?” Cô dứt khoát quấn lấy cổ anh hỏi.
Anh cúi đầu cắn lên môi cô, trong mắt cũng lóe lên ý xấu, “Khó chịu! Vậy em định thế nào?” Anh sát bên tai cô, thì thầm, “Chuyện lần trước anh muốn em giúp anh em không đồng ý, bây giờ có đồng ý không?”Cô vừa nghe lập tức cứng ngắc, hai tay chống lên vai anh đẩy anh ra, “Chúng ta… ăn cơm thôi, bé con đói rồi…”Anh cười ha ha, thả cô ra, vốn dĩ cũng không nỡ để cô làm như vậy, chỉ trêu cô mà thôi.
Hai người đều đang nôn nghén miễn cưỡng ăn bữa tối này, kết quả là, sau khi ăn xong, hai người lại cùng nhau chạy vào nhà vệ sinh nôn…Nguyễn Lưu Tranh nôn xong, quan sát anh từ trên xuống dưới, “Sau này bụng anh có to lên không?”Anh đang lau mặt, nghe xong lời cô cơ thể cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua.
Cô cười ha ha, xoay người muốn chạy, lại bị anh vừa nhanh vừa nhẹ ôm lấy, “Chạy cái gì mà chạy? Bây giờ đi đứng còn dám chạy?”Cô chôn mặt trong ngực anh cười không ngừng, níu lấy cổ áo anh vừa cười vừa nói, “Không phải em sợ anh đánh em sao?”“Em còn biết