Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cúi đầu xem qua điện thoại của mình, anh đã giúp cô lưu lại số điện thoại của anh, ghi chú là Ninh Chí Khiêm.
Tay cô run lên, cảm thấy điện thoại di động giống như đang nóng rực, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ, cái tên này sẽ xuất hiện trong danh bạ của mình!“Anh ấy nói với cô chuyện gì vậy?”Lúc cô đang cúi đầu xem điện thoại, Đổng Miêu Miêu đi đến đứng trước mặt cô.
Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Đổng Miêu Miêu, không biết nói gì.
Cô vẫn còn hy vọng anh và Đổng Miêu Miêu có thể hòa hợp như trước, tuy nhiên vành mắt Đổng Miêu Miêu đỏ rực, ngấn lệ nói với cô, “Cô có thể thích anh ấy.
”Cô giật mình, Đổng Miêu Miêu tiến đến gần cô, ghé vào tai cô nói mấy câu, cô lập tức kinh hãi lùi ra sau hai bước.
Những giọt nước mắt lớn của Đổng Miêu Miêu rơi xuống, nở một nụ cười đau khổ, “Rất đáng cười phải không? Tôi thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!”Cô chẳng thấy buồn cười chút nào, khó khăn lắm cô mới có thể tiêu hóa được lời nói của Đổng Miêu Miêu, Đổng Miêu Miêu khóc đến đỏ cả mắt, dòng lệ chảy đầy khuôn mặt ngưng lại trong ánh hoàng hôn của buổi tà dương, mà cô lại bị vấn đề “Đồng ý hay không” này giày vò suốt ba ngày.
Cô cũng đã từng nghĩ, biết đâu anh chỉ nhất thời kích động, nói không chừng ba ngày sau đã quên chuyện này rồi, tuy nhiên, ngày thứ ba anh lại gọi điện thoại đến rất đúng giờ, trong nháy mắt cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa rơi cả điện thoại, cô ra quyết định rồi: Lấy!Anh vội vàng như vậy, lập tức tới trường đón cô, đưa cô đến Ninh gia gặp bố mẹ anh.
Bầu không khí của Ninh gia không hề tốt, cô có thể cảm nhận được khi đứng trước mặt bố mẹ Ninh, đương nhiên, xảy ra chuyện như vậy, có thể gió yên biển lặng mới là chuyện lạ.
“Cô ấy là Lưu Tranh, con muốn kết hôn cùng cô ấy.
” Anh giới thiệu cô cho bố mẹ mình.
Một khắc này, cô thực sự sợ hãi, cô