Ôn Nghi có chút chần chừ, “Lưu Tranh, Chí Khiêm quay về nhất định sẽ ầm ĩ.
”Nguyễn Lưu Tranh bỏ quần áo và sữa bột của bé con vào một túi lớn, quyết đoán không gì sánh được, “Mẹ! Lẽ nào mẹ không thấy sao? Hai tháng nay Chí Khiêm gầy đi bao nhiêu rồi? Anh ấy quá vất vả! Một tuần có thể có một ngày tan làm đúng giờ đã là may lắm rồi, thông thường đều làm ít nhất mười tiếng, rất nhiều lúc đều đến nửa đêm, làm xong phẫu thuật mệt đến nỗi tay không nhấc lên được, về nhà còn phải dỗ bé, cứ tiếp tục như vậy, con sợ anh ấy xảy ra chuyện!” Hai đứa nhóc phá phách này ban ngày đều rất ngoan, nửa đêm hai ba giờ tỉnh dậy một trận đều chỉ cần anh!“Nhưng mà…”“Mẹ, đừng nhưng mà! Con là đồng nghiệp với anh ấy, con hiểu anh ấy có bao nhiêu vất vả hơn ai hết! Tiếp tục như vậy tuyệt đối không được! Mẹ nhìn anh ấy đi, khoảng thời gian này bình quân mỗi ngày đều ngủ chưa đến hai tiếng! Một cơ thể anh ấy không chịu đựng nổi, lại một thời gian dài, con lo lắng anh ấy sẽ phạm sai lầm! Đều là máu thịt, không phải làm bằng sắt!”Tâm ý cô đã quyết, mặc kệ Ôn Nghi nói như thế nào, đều sẽ không thay đổi.
Đồ đạc thu xếp ổn thỏa, cô gọi Bùi Tố Phân và hai người bảo mẫu, để cho tài xế đưa họ về nhà.
Ôn Nghi đuổi theo, vẫn lo lắng, “Nhưng mà buổi tối bọn trẻ khóc thì làm sao? Khóc lại không ngừng được!”Nguyễn Lưu Tranh nghĩ đến tình hình đêm đó bé con khóc đến nỗi cổ họng khàn đi, trong lòng cũng đau, nhưng cô càng xót bố bọn trẻ, quyết tâm nói, “Mẹ, chỉ là một quá trình thôi, kiểu gì cũng phải quen, nhỡ đâu hôm nào đó anh ấy làm phẫu thuật cả đêm không về thì sao? Còn không phải không tìm được bố sao? Bé con dính anh ấy như thế không phải chuyện tốt, mặc kệ thế nào cũng phải điều chỉnh lại.
Lúc nào chỉnh được, thì con quay về, hoặc là, đợi đến lúc buổi tối bé con không cần uống sữa, ngủ một giấc đến sáng thì đưa về cũng được.
”Nghĩ đến tính cách của anh, chắc chắn sẽ đuổi tới, cô lại bổ sung, “Mẹ, mẹ phải nói cho anh ấy, đừng đến nhà con tìm con, nếu như còn muốn mang bé con về, con thực sự sẽ mang bé con giấu đi, để anh ấy không tìm được!”Ôn Nghi cũng không còn cách nào khác, bà cũng đau lòng con trai, chỉ có thể để mặc Nguyễn Lưu Tranh về nhà mẹ đẻ.
Không biết có phải đổi chỗ ở bé con không thích ứng được hay không, cả ngày đều không ngoan như khi ở Ninh gia, nhất là đến lúc buổi tối khi đi ngủ, “chứng luyến bố” của hai đứa bé lại đến giờ phát tác, vốn dĩ ở Ninh gia chỉ có hai ba giờ sáng mới không có bố không được, kết quả tám giờ đã bắt đầu khóc cùng nhau, giống hệt lần trước, sữa cũng không chịu uống, Nguyễn Lưu Tranh và Bùi Tố Phân mỗi người bế một đứa, không thể nào dỗ được, cuối cùng lại khóc mệt rồi ngủ.
Ngủ như vậy sao bé con ngủ an ổn được? Chưa đến một tiếng lại bắt đầu gào, lặp đi lặp lại như vậy, khóc đến cuối cùng, giọng khàn đến nỗi không phát ra tiếng được nữa, nghe như tiếng mèo kêu, từng tiếng từng tiếng cào vào tim người ta vô cùng khó chịu, hai gương mặt nhỏ cũng khóc tím cả lên, cơ thể nhỏ bé nức nở.
Bùi Tố Phân ôm bé con đau lòng chảy nước mắt dòng dòng, làm sao Nguyễn Lưu Tranh không đau lòng? Cũng chỉ có thể cố cứng lòng.
Bùi Tố Phân thở dài, “Con với Chí Khiêm…thật là! Nhà người khác chỉ cãi nhau vì oán trách người đàn ông không quan tâm bé, đến nhà hai đứa thì ngược lại!” Càng thêm cảm khái con rể nhà bà là người đàn ông tốt thắp đèn lồng cũng không tìm được, nghĩ đến hai chữ “cai sữa” Nguyễn Lưu Tranh nói, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhà người khác cai sữa là đưa bé xa mẹ, mấy ngày không gặp sữa cũng cai xong, cũng chỉ có hai đứa này, cai sữa bố…Bé con ầm ĩ như vậy, cả nhà kể cả hai bảo mẫu cũng không thể ngủ yên, qua nửa đêm, ngủ gật được chút, điện thoại của Nguyễn Lưu Tranh lại vang lên.
Cô biết ai gọi tới, vừa nhìn, quả nhiên là anh, hơn ba giờ sáng.
Có lẽ tan làm về nhà không thấy người lập tức đánh xe qua.
Dứt khoát tắt máy không nghe!Anh tiếp tục gọi!Cô lại tắt!Mấy lần như vậy, anh nổi giận, gửi một tin nhắn qua: Nguyễn Lưu Tranh! Em to gan rồi phải không? Mau mở cửa!Cô không để ý, quay ra cửa sổ nhìn, nhìn thấy xe anh dừng ngoài cổng, quả nhiên vẫn đuổi tới!Cứng lòng gửi tin nhắn trả lời anh: Hôm nay em sẽ không mở cửa, cho dù anh phá nhà em cũng sẽ không mở! Về nhà đi!Nguyễn Lưu Tranh!Anh chỉ trả lời lại ba chữ.
Cô có thể tưởng tượng, anh đã tức giận đến mức nào, có lẽ thực sự có lòng muốn phá nhà.
Mà lúc này, bé con lại bắt đầu khóc.
Tiếng khóc khàn đặc, giống như chú kim cô, chấn động khiến trán cô căng lên từng hồi, đau đớn từng trận.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng khóc của hai bé con một xướng một hoạ càng thêm cao vút, xuyên qua rèm cửa và lớp thủy tinh dày cộp, quanh quẩn bên ngoài tiểu khu.
Ninh Chí Khiêm đứng ở cổng, bị tiếng khóc này làm cho trái tim như bị dây thừng buộc chặt, ấn chuông cửa hết lần này tới lần khác, gào lớn, “Nguyễn Lưu Tranh! Em mở cửa! Bé con muốn