Chu Nhược Vân tức đến trợn mắt, lại không tiện phát hỏa với con trai, sợ chọc giận anh, càng khó nói.
Con ngươi chuyển một cái, “Con trai, mấy ngày nay mẹ cảm thấy cơ thể không thoải mái.
”Trình Chu Vũ là đứa con có hiếu, nghe thấy mẹ nói như vậy, tự nhiên vô cùng quan tâm, “Không thoải mái ở đâu ạ? Con đưa mẹ đi kiểm tra một chút.
”“Choáng váng đầu óc, uể oải, chỗ này nhảy thịch thịch loạn lên.
” Chu Nhược Vân đè ngực, vẻ mặt ưu tư, “Con trai, cơ thể này, luôn khiến cho con thêm phiên phức…”“Con xem mạch cho mẹ.
” Trình Chu Vũ bắt mạch cho bà ta, nhìn đồng hồ đếm nhịp tim.
Đếm xong, không yên tâm, “Vẫn ổn, mai vẫn phải đi kiểm tra đã.
”“Ừm.
” Chu Nhược Vân biểu hiện rất nghe lời con trai, “Tự mẹ đi, không làm lỡ dở công việc của con, hơn nữa, mỗi ngày con đi quá sớm, mẹ đang không thoải mái, muốn dậy muộn một chút.
”“Cũng được.
” Anh cảm thấy cũng có lý, “Mẹ đến bệnh viện thì gọi điện thoại cho con, con đi cùng mẹ.
”Như vậy, mẹ con hai người đã nói xong.
Quả thực Trình Chu Vũ dậy sớm, nhưng có người còn sớm hơn anh.
Anh vừa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy mùi bữa sáng, trong phòng bếp có âm thanh bận rộn.
Anh đi qua nhìn xem, là Bành Mạn.
Cô ta cũng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu cười, “Anh Vũ, bữa sáng sắp xong rồi.
”Anh nhìn qua một chút, bữa sáng rất phong phú, hơn nữa đều là món anh thích ăn.
Chỉ thấy Bành Mạn lại một lần nữa cong miệng cười, “Anh Vũ, mẹ nuôi nói anh thích ăn mấy thứ này, anh xem xem có hợp khẩu vị không.
”Anh có chút do dự, “Mạn Mạn, thực ra thì em không cần phải dậy nấu bữa sáng vì anh đâu, bệnh viện có nhà ăn, bọn anh đều ăn ở nhà ăn.
”Bành Mạn cười nói, “Như thế làm sao giống nhau được? Nhà ăn không tinh tế bằng tự mình làm, được rồi, anh Vũ mau ăn đi.
”Cô ta nhanh nhẹn bưng một bàn đồ ăn sáng ra.
Không sai, là một bàn.
Có mỳ xào, bánh xốp, guantangbao của quê hương, còn làm mấy món đồ ăn sáng, đồ ăn vặt phong cách kinh thành, không tốn mấy tiếng đồng hồ thì sao có thể làm được?“Mạn Mạn, em…quá vất vả rồi, không cần thiết.
” Anh ngồi xuống, đối mặt với một bàn ăn phong phú.
“Không vất vả chút nào, anh Vũ, em chưa từng học đại học, chỉ biết nấu cơm thôi, em nấu cơm rất nhanh, mấy thứ này một chút là xong.
” Cô ta đưa đũa vào tay anh, “Ăn đi, anh Vũ.
”Trình Chu Vũ nhận lấy đũa, trầm mặc.
Bệnh viện.
Bước chân Trình Chu Vũ vội vã, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, anh chạy nhanh qua, chen vào trong một khắc cuối cùng, đập vào mặt là mặt của Đinh Ý Viên.
Đương nhiên, cô tặng cho anh một cái liếc mắt.
Trong thang máy còn có các bác sĩ khác, chào hỏi lẫn nhau xong, anh ho khan mãnh liệt.
“Bác sĩ Trình bị cảm sao?” Có người hỏi anh.
Anh đưa mắt nhìn Đinh Ý Viên, khụ khụ hai tiếng, “Phải, hôm qua bị mưa xối ướt hết cả người.
”Đinh Ý Viên nghe xong, mí mắt giật giật.
“Không phải anh lái xe sao? Còn có thể xối mưa?”Trình Chu Vũ lại nhìn cô, “Phải! Cơn mưa này…có lẽ thị lực không tốt, còn có thể rẽ ngoặt bay tới.
”Một câu nói đùa khiến những người khác đều cười, nhưng cũng không hiểu trong lời nói này có ẩn ý gì, chỉ có Đinh Ý Viên tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, lại không tiện vạch trần trước mặt mọi người, đến tầng của khoa ngoại thần kinh, cửa thang máy vừa mở đã thở phì phò đi ra.
Anh theo sát ra khỏi thang máy, đi theo sau lưng cô, liên tục ho thêm mấy tiếng.
Cô không để ý.
Anh tiếp tục ho, đi theo phía sau cô, thật gần.
Kết quả, bỗng nhiên cô quay đầu, anh không đề phòng, suýt nữa đâm vào nhau.
Chỉ thấy mặt cô tức giận, “Anh mới mù!”“…” Anh nhịn cười, “Khụ Khụ, vì sao Tiểu Đinh vô duyên vô cớ mắng người?”Đinh Ý Viên tức giận nói, “Ai bảo anh chửi trước?”“Anh chửi lúc nào?” Anh nhịn cười đến khổ cực.
“Anh nói mưa thị lực không…” Cô nói đến đây nhìn thấy gương mặt nhịn cười của anh, biết mình bị lừa, trợn mắt bước nhanh về phía trước.
Anh thấy dáng vẻ tức đến trợn mắt của cô, rốt cuộc không nhịn nổi nữa cười thành tiếng, “Đợi đã.
”Cô đâu chịu nghe anh, xông thẳng về phía trước, lúc này anh mới bước nhanh đuổi theo, “Tan làm hôm nay đừng đi vội, anh có chuyện nói với em.
”Cô giả vờ không nghe thấy, xông vào phòng làm việc.
Vừa vào đến cửa đã đụng phải Nguyễn Lưu Tranh, Nguyễn Lưu Tranh cười hì hì nhìn cô, “Ây ya, vừa mới sáng sớm, ai đã đắc tội vơi Đinh đại tiểu thư rồi?”Cô hừ một tiếng, không đáp, phía sau lại có Trình Chu Vũ chui ra, vì vậy đáp án không cần nói cũng biết.
Nguyễn Lưu Tranh cười mờ ám.
Rất nhanh, mỗi người lại vùi đầu vào công việc bận rộn.
Hôm nay vốn dĩ Trình Chu Vũ không có phẫu thuật, nhưng lại vì khoa cấp cứu xin giúp đỡ mà tạm thời có thêm phẫu thuật, trong lòng vẫn nhớ Chu Nhược Vân muốn đến bệnh viện kiểm tra, nên nhờ y tá giúp đỡ chuyện này, nếu mẹ đến thì nhờ họ quan tâm một chút.
Một buổi sáng đều không có chuyện gì, lúc gần đến trưa, Chu Nhược Vân và Bành Mạn cùng đi xuống.
Lúc đó, Đinh Ý Viên ở đó, thầy của cô Ninh Chí Khiêm cũng ở đó.
Đàm Nhã nhìn thấy từ xa, bởi vì được Trình Chu Vũ nhờ vả nên tiến đến thông báo, “Bác sĩ Trình đã liên hệ với bác sĩ nội tim mạch rồi, cô trực tiếp đến