Ngày giao thừa đó, bệnh viện không nhàn rỗi một chút nào, không khí đón Tết bên ngoài đỏ rực nhộn nhịp, ở trong khoa lại lãnh lẽo, tựa như đây là một thế giới khác, nếu không phải bệnh nhân cùng người nhà và bác sĩ chào hỏi nói chúc Tết lẫn nhau thì thực sự khiến người ta không nghĩ tới đây là Tết.
Lúc Bành Mạn đến, Trình Chu Vũ không ở văn phòng.
Cô ta xách hộp cơm, bên trong có sủi cảo cùng các loại món ăn ngon đêm tất niên, còn mang nhiều hơn một chút, suy nghĩ trong bệnh viện nhất định còn có các y tá trực, có thể cùng nhau ăn.
Đi một vòng không tìm thấy Trình Chu Vũ, vì vậy hỏi thăm một cô y tá.
Vừa vặn hôm Chu Nhược Vân đưa Bành Mạn đến khoa giới thiệu, cô y tá này không nhìn thấy, cho nên chỉ coi như người nhà bệnh nhân hoặc đến tư vấn hay khám bệnh gì đó, trong lúc bận rộn chỉ trả lời một câu, “Bác sĩ Trình vẫn đang xử lý cấp cứu chưa ra, trong văn phòng vẫn có các bác sĩ khác đó.
”Chưa đến thời gian ca ngày tan ca, bác sĩ đều ở bệnh viện giữ vững cương vị.
“Vậy…tôi đợi vậy.
” Bành Mạn cười lưỡng lự, không biết nên thế nào mới được, cuối cùng lại chần chừ nói,”Không phải….
tôi tới khám bệnh.
”“Ồ! Vậy cô là….
” Y tá quan sát cô ta.
Là ai? Bành Mạn lại không biết nên tự giới thiệu thế nào, do dự một chút, “Tôi…tôi là họ hàng của anh ấy ở quê.
”“Vậy à!” Cô y tá cười, cho rằng là bà con họ hàng ở quê tết nhất đến chơi, “Vậy cô ngồi một chút đi! Không biết bác sĩ Trình phải mấy tiếng nữa mới có thể kết thúc!”“Được…được…” Bành Mạn ôm hộp cơm, đánh mắt nhìn văn phòng, bên trong quả thực có bác sĩ, nhưng có người đang cúi đầu viết gì đó, người người chỉ vào phim X-quang nói chuyện, cô ta ngại ngùng tiến vào.
Y tá cũng bận, nói xong với cô ta liền rời đi, cô ta nghĩ một chút, ôm hộp cơm tìm một góc không thu hút yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút, thấy giờ tan ca đã đến, cánh tay ôm hộp cơm của Bành Mạn càng siết chặt hơn, cũng không biết Trình Chu Vũ đi từ hướng bào tới, thấp thỏm nhìn đông nhìn tây, lo lắng sẽ bỏ lỡ.
Nhưng cô ta đợi rồi lại đợi, thấy đã có bác sĩ tan ca rời đi rồi mà Trình Chu Vũ vẫn chưa xuất hiện, nghe các bác sĩ nói với nhau năm sau gặp, cô ta càng thêm sốt ruột.
Đứng dậy, lo lắng đi qua đi lại trong phạm vi nho nhỏ của mình, để bình ổn lại trái tim đang nhảy loạn.
Mà trong lúc đó, một bóng dáng khác lọt vào tầm mắt của cô ta, dáng người cao gầy, mặc áo blouse trắng, hình như là đi từ phòng bệnh ra, đang cùng người khác nói chuyện, đối phương chắc là người nhà bệnh nhân.
Bệnh viện rất yên tĩnh, mặc dù khoảng cách không gần, nghe cũng không rõ lắm, nhưng vẫn có một vài câu lọt vào tai, chí ít, tiếng người nhà bệnh “cảm ơn” rối rít, còn có biểu cảm cảm kích xuất phát từ nội tâm, trong phạm vi thị giác và thính giác của cô ta cũng vô cùng rõ ràng.
Đinh Ý Viên.
Cô ta đã thấy dáng vẻ kiêu căng đến ngạo mạn của Đinh Ý Viên, đã thấy dáng vẻ được Trình Chu Vũ yêu chiều hết mực của Đinh Ý Viên, cũng đã thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, nhưng lại chưa từng thấy một mặt như vậy, trên mặt được che phủ một ánh sáng dịu dàng mà dễ gần, đôi mắt vốn đã đẹp đó bởi vì ánh sáng này mà càng lộ ra sự rực rỡ, ý cười nơi chân mày khóe mắt, toàn bộ đều là sự chân thành và khiêm tốn đối với người nhà bệnh nhân.
Bước chân của Bành Mạn dừng lại nguyên vị trí, chỉ ngây ngốc nhìn cô.
“Bác sĩ Đinh năm mới vui vẻ.
”“Năm mới vui vẻ.
”Đinh Ý Viên cười kết thúc cuộc nói chuyện với vị người nhà đó, đi vào một phòng bệnh khác.
Hôm nay là giao thừa, Trình Chu Vũ trực, cô không định về nhà đón tết, nên ở lại đây với anh, cũng vì là giao thừa, cho nên đi buồng bệnh nhiều hơn bình thường một lượt, một là vì năm mới càng phải chú ý vấn đề an toàn, hai là mang đến cho bệnh nhân sự yêu mến của ngày lễ tết.
Mấy thói quen nhỏ này đều học được từ Ninh Chí Khiêm.
Bành Mạn nhìn cô đi vào từng phòng bệnh, lại từ từng phòng bệnh đi ra, luôn có người nhà bệnh nhân tiễn cô, chúc cô năm mới vui vẻ.
Bành Mạn nghĩ đến một từ: Thiên sứ áo trắng.
Đinh Ý Viên mặc áo blouse trắng, cô ta không thể phủ nhận, thực sự có một vẻ đẹp mà cô ta chưa từng gặp bao giờ, cô ta có chút mặc cảm thua kém.
Càng thêm ôm chặt hộp cơm trong tay, nỗi bất an phủ kín lòng cô ta, giống như lần trước chính tai nghe thấy Trình Chu Vũ nói, Đinh Ý Viên đã là người phụ nữ của anh rồi…Khoảng khắc đó giống như bị sét đánh, làm bầu trời của cô ta vỡ nát, cô ta rơi vào vực sâu của tuyệt vọng, nhưng Chu Nhược Vân đã cho cô ta hy vọng, nói với cô ta, cho dù như vậy cũng chẳng thể hiện được điều gì, cô ta suy nghĩ cũng thấy đúng, dựa vào sự hiểu biết của cô ta, con gái thành phố đều rất tùy tiện, có quan hệ với đàn ông quả thực không thể nói rõ cái gì…Nhưng mà, thời khắc này, cô ta lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng đó.
Cô ta luôn không biết khi làm việc Trình Chu Vũ mang dáng vẻ gì, đã từng tưởng tượng, cho rằng là dáng vẻ đó cô ta đã dùng sức tưởng miêu tả ra, nhưng hôm nay, cô ta đã nhìn thấy hình chiếu bản hiện thực của anh Vũ, nhưng lại trên người Đinh Ý Viên, giống hệt với tưởng tượng của cô ta, ngưng tụ lại ánh sáng rực rỡ nhất trên thế giời, giống như thiên sứ giáng xuống…Cô ta muốn khóc, nhưng nghẹn lại không