“Ai đó? Tết nhất?” Ninh Chí Khiêm nắm cánh tay nhỏ mũm mĩm của con gái chơi đùa, bất giác dựng lên cảnh giác, vì sao lại có một loại dự cảm không tốt lắm nhỉ?Ôn Nghi rất bình tĩnh, “Chắc là Tiêu Y Đình?”“…” Ninh Chí Khiêm cạn lời, “Đây là giao thừa đấy được không? Cái tên chỗ nào cũng thấy mặt này không phải ở nhà đón tết à?”Ôn Nghi lườm anh, “Thằng bé này, sao càng lớn tính tình càng trẻ con thế? Tết năm nay bác Tiêu với dì Khương con đến Anh với gia đình Y Bằng rồi, ba người nhà Y Đình ở lại, chúng nó nói đến chúc năm mới mẹ, không phải sáng sớm mai mẹ về quê sao? Người ta mới tới tối nay, mẹ còn muốn gọi bọn chúng cùng nhau ăn cơm tất niên nữa đó, người ta nói không, ăn xong cơm cùng mọi người ở chỗ bà nội nó rồi mới tới.
”Nói xong, chỗ cửa lại có tiếng động, người còn chưa đến, tiếng hỏi thăm của Tiêu Nhị đã đến trước rồi, “Chú Ninh, dì Ôn, chúc mừng năm mới ạ!”Ôn Nghi vội đừng dậy đón tiếp.
Ba người nhà Tiêu Y Đình xuất hiện chỉnh tề trong phòng ăn nhà họ Ninh, Tiêu Nhất Nhất chào hỏi bốn người lớn, sau đó cười hì hì chạy đến bên cạnh Ninh Tưởng.
Tình bạn của hai thằng bé này càng ngày càng thân thiết.
Biểu hiện sung sướng nhất là Ninh Hồi, vốn dĩ đang vểnh cái miệng nhỏ xị mặt toàn tâm toàn ý đấu tranh với đống thịt trong bát bố, vừa nghe thấy tiếng động, lại vừa nhìn thấy người, lập tức cười toe toét khua tay múa chân, vui vẻ gọi, “Ba ba! Ba ba!”Ông bố ruột đang bế con bé sắp sụp đổ rồi, con gái anh có cần không có lập trường như thế không? Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Y Đình là vui như nhìn thấy ông già Nô-en ấy, biểu đạt sự yêu thích của mình không chút giấu giếm.
Tiêu Y Đình cũng bị sự vui sướng của con gái làm cho cảm động, liên tục nói đây là con gái thân yêu của anh ấy, còn muốn bế Ninh Hồi từ chỗ bố nó.
Ninh Chí Khiêm không vui!Ôm Ninh hồi không định buông.
Cánh tay nhỏ của Ninh Hồi đã ôm cổ Tiêu Y Đình rồi, kết quả cơ thể mũm mĩm cố gắng mấy lần cũng không thể nhào vào lòng ba ba Tiêu thành công, nhất thời không vui, Hồi bảo không vui luôn dùng một chiêu, khóc!Vừa khóc, bố ruột nó cũng đau lòng, vội vàng thả tay, chỉ có thể trưng ra gương mặt oán hận nhìn cục cưng của mình bôi đôi tay đầy dầu mỡ lên mặt Tiêu Y Đình, trong lòng âm thầm hừ hừ, bị cục cưng bôi dầu mỡ đầy mặt cũng là một loại hạnh phúc!Nguyễn Lưu Tranh nhìn tình cảnh này mà cạn lời, vội vàng rửa tay cho Ninh Hồi, đồng thời nói xin lỗi Tiêu Y Đình, đổi một chiếc khăn mặt sạch đưa cho Tiêu Y Đình lau mặt.
Tiêu Y Đình đã quen lâu rồi, vẻ mặt đắc ý, “Đây là Hồi bảo thích anh nên mới thưởng anh!”Thần thái vênh váo lại làm ông bố ruột của Hồi bảo tức điên.
Nguyễn Lưu Tranh vội lấy thêm ghế cho họ, Tiêu Y Đình đã ăn cơm rồi, có điều không thể từ chối được thịnh tình nên ngồi xuống kính chú Ninh và dì Ôn một ly rượu, ôm Ninh Hồi ngồi cạnh Ninh Ngộ, lấy lòng gọi một tiếng, “Ngộ bảo”!Đúng lúc Ninh Ngộ vừa đưa một viên thịt đến bên miệng mình, vừa há miệng đã bị tiếng nói bất thình lình làm cho giật mình, miếng thịt rơi xuống.
Cậu bé bình tĩnh lãnh đạm cũng bùng nổ rồi, cái tay nhỏ đẩy trên mặt Tiêu Y Đình, dùng sức mà đẩy, mặc dù không khóc nhưng trên sự ghét bỏ trên mặt đã vô cùng rõ ràng.
Tiêu Y Đình tấm tắc, “Ngộ bảo của chúng ta hình như không để ý ba nha! Có phải đây là nguyên tắc soái ca đẩy nhau* không? Ngộ bảo chê ba Tiêu quá đẹp trai phải không?”*Giống như hai cực của nam châm, cùng cực thì đẩy nhau.
Diệp Thanh Hòa nghe xong cũng cảm thấy mấy mặt, không nhịn được trách mắng, “Trước mặt bọn trẻ anh có thể nghiêm túc một chút không?”Ôn Nghi lại vui vẻ cực kỳ, “Tốt lắm! Người một nhà phải vui vẻ mới tốt! Để ba Tiêu nó ở cùng Ngộ bảo nhiều một chút, tác động đến Ngộ bảo, Ngộ bảo nhà chúng ta quá yên lặng, tính cách kiểu này bác thực sự sợ sẽ thành bản sao của bố nó!”Ninh Chí Khiêm cạn lời, giống anh không tốt à? Giống anh có gì không tốt? Rốt cuộc anh với Tiêu Y Đình ai mới là con trai ruột của mẹ?Ninh Tưởng và Tiêu Nhất Nhất thì ở một bên thì thầm to nhỏ.
Tiêu Nhất Nhất (mất mặt vì có ông bố như vậy): Mình đã quen rồi, chiều nay còn ở nhà Tiêu Niếp đuổi theo Tiểu Niếp ôm, hôm qua ở nhà chú Tả trêu chọc chị Y Thần.
Ninh Tưởng: Bố cậu nói Tiểu Niếp là vợ cậu.
Tiêu Nhất Nhất (vò đầu): Không cần…Ninh Tưởng: Vì sao? Chị Tiểu Niếp mình rất xinh.
(bắt đầu bảo vệ chị gái)Tiêu Nhất Nhất: Chú Chấn quá hung dữ, mỗi lần nhìn thấy mình đều giống như muốn đánh mình vậy, mình sợ…Ninh Tưởng gật đầu biểu thị đồng ý: Hình như thế thật….
Vậy cậu thích Vương Nhất Hàm không? Mỗi ngày cậu đi học đều bên cạnh cậu ấy.
Tiêu Nhất Nhất: Cũng tạm…Cậu cũng thích cậu ấy!Ninh Tưởng: Bỏ đi! Chúng ta là anh em tốt! Cậu thích thì mình nhường cho cậu!Tiêu Nhất Nhất (vỗ một cái vào cánh tay Ninh Tưởng): Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Cậu ấy có thể là bạn gái của hai đứa mình!Ninh Tưởng (Có thể là bạn gái của hai người sao? Không quan tâm nữa, chuyển chủ đề): Hình như bố cậu cũng đối tốt với Vương Nhất Hàm, sao bố cậu lại như vậy nhỉ? Cậu mới là con trai ruột của bố cậu.
Tiêu Nhất Nhất: Bố mình nói, mình là chuyển phát nhanh 11/11 gửi nhầm…****11/11 là ngày độc thân của