Ngậm nước mắt cung kính thắp ba nén hương.Lúc cắm hương vào lư hương, cô liếc mắt nhìn tay Ninh Chí Khiêm ở bên cạnh đang run, chưa cắm được hương vào đã bị rơi ra ngoài, nhìn kỹ lại, là vì tay anh bị hương làm bỏng, để lại một vết tròn nhỏ đen đen.Cô cúi xuống nhặt lên, giao cho anh cắm lại.Có trưởng bối đến mặc áo tang cho cô và Ninh Chí Khiêm.
Bên ngoài lạnh, cô đi vào tìm Ôn Nghi, còn Ninh Chí Khiêm thì ở lại bên ngoài.Không thấy Ninh Ngộ và Ninh Hồi, nghĩ là chúng đã đi ngủ rồi, Ôn Nghi ngồi trên ghế, đôi mắt sưng đỏ, dấu vết đã khóc rất rõ ràng, còn Ninh Tưởng thì ngồi bên cạnh bà nội, cánh tay nhỏ bé ôm bà nội, dựa vào người bà.Nhìn thấy cô, Ninh Tưởng nước mắt đầm đìa bổ nhào qua, nghẹn ngào gọi cô, “Mẹ…”Trên mặt cô cũng là vết nước mắt chưa khô, cúi xuống sờ đầu thằng bé, “Ninh Tưởng ngoan, đi ngủ đi con, mẹ đến với bà nội.”Ninh Tưởng lắc đầu, “Bà nội khóc…”“Mẹ biết.” Cô hôn một cái lên trán cậu bé, “Mẹ ở với bà, con đi trông em giúp mẹ, được không?”Lúc này Ninh Tưởng mới gật đầu, “Được ạ.”Nguyễn Lưu Tranh đưa Ninh Tưởng đi ngủ, cũng nhìn Ninh Ngộ Ninh Hồi đang ngủ say, hai đứa trẻ chưa hiểu gì, ngủ say sưa.Ninh Tưởng trèo đến bên cạnh Ninh Ngộ nằm xuống, đôi mắt chớp chớp, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ, ông nội sẽ không tỉnh lại nữa đúng không ạ?”Đối với trẻ con mà nói, sự khác biệt giữa chết và ngủ, có lẽ phải dùng sự chảy trôi của thời gian dần dần hiểu.Mà Nguyễn Lưu Tranh lại không nhẫn tâm trả lời.“Mẹ, con muốn ông nội chơi với chúng con.” Giọt lệ trong mắt Ninh Tưởng lăn dài.Haizz, cô than thở, bất kể như thế nào, tình yêu của Ninh Thủ Chính đối với ba đứa trẻ là thật, có lẽ vì nguyên nhân quan hệ với con trai không tốt, sợ là ngay cả phần tình yêu giành cho con trai cũng đã giao toàn bộ cho mấy đứa cháu, chỉ là ông nội không thể chơi cùng chúng nữa rồi.Cô suy nghĩ một chút, giơ tay đón lấy giọt nước mắt vừa lăn xuống trong mắt Ninh Tưởng, “Ninh Tưởng, mỗi người đều sẽ có lúc mãi mãi không tỉnh lại, ông nội đi rồi, không chơi cùng các con được nữa, nhưng ông nội vẫn để lại cho các con rất nhiều, những thứ đó sẽ mãi mãi ở bên cạnh các con, cùng các con trưởng thành.”Nghe thấy ông nội sẽ không tỉnh lại nữa, Ninh Tưởng bắt đầu khóc, “Ông nội để lại cái gì ạ?” Nói xong còn lật người dậy muốn đi tìm.Cô ấn bả vai của Ninh Tưởng lại, “Thứ ông nội để lại các con không nhìn thấy, là tình yêu, ông nội yêu các con như vậy, chiều các con như vậy, tuy ông nội không còn nữa, nhưng tình yêu này sẽ không mất đi, sẽ để lại giao cho mỗi người các con, chúng ta lại mang tình yêu này của ông nội đi yêu người khác, con có hiểu không?”Ninh Tưởng như hiểu như không, vẫn rất buồn, nhưng lại rơi nước mắt gật đầu.Cô nghĩ đến gì đó, nhét cánh tay lộ ra ngoài của Ninh Tưởng vào trong chăn, “Thay ông nội tiếp tục yêu bố, được không?”“Vâng ạ!” Ninh Tưởng ngoan ngoãn nằm xuống, “Yêu bố, yêu mẹ, yêu bà nội, yêu các em, yêu gia đình này.”“Ngoan lắm, ngủ đi con.” Trọng điểm của cô vốn là yêu bố.Hôn lên trán Ninh Tưởng một cái, rồi hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của Ninh Ngộ và Ninh Hồi mỗi đứa một cái, cô mới đi ra ngoài tìm Ôn Nghi, ở bên cạnh bà.Em họ của Ôn Nghi đi qua, thương họ vất vả đi đến cả đêm, đưa cho cô một bát mì nóng hổi, cô cảm ơn nhưng không có hứng ăn, để qua một bên.Ôn Nghi quay đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng, ánh lệ hiện lên.“Mẹ.” Cô nhẹ nhàng ôm bà.Đầu Ôn Nghi dựa vào cô, khóc thút thít nói, “Sao lại nhanh như vậy chứ?”Đây là nói, sao đi nhanh như vậy sao?“Vốn cho rằng…” Nước mắt của Ôn Nghi lăn xuống, “Vốn cho rằng một đời còn rất dài….”Nguyễn Lưu Tranh cũng không khỏi bi thương, một đời rốt cuộc dài bao nhiêu? Có lúc năm tháng chậm chạp trôi chỉ hận không thể bạc đầu trong phút chốc, có lúc, chỉ là một chớp mắt, một đời lại không cẩn thận vụt qua.Từ khi họ từ sa mạc trở về, quan hệ giữa Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính đã có chuyển biến tốt, đặc biệt là sau khi Ninh Hồi và Ninh Ngộ ra đời, thời gian Ninh Thủ Chính ở nhà nhiều hơn rất nhiều, bên cạnh cháu trai cháu gái, cho dù chỉ ở một bên nhìn, ánh mắt cũng vô cùng ôn hòa.Mà quan hệ giữa Ôn Nghi với ông cũng ôn hòa như vậy, Ôn Nghi không trưng bộ mặt lạnh lẽo và oán hận với ông như trước nữa, không trốn tránh, không lạnh nhạt, nhưng cũng chưa đến mức ân ái, tất cả đều nhàn nhạt, nhưng vì có hai anh em Ninh Ngộ mà vui vẻ xuất phát từ nội tâm.Lúc này, bà nói, cho rằng một đời con rất dài.
Hẳn là nói, cuộc đời còn dư lại nhiều thời gian có thể dần dần hòa hợp với Ninh Thủ Chính, hoặc là sẽ có một ngày buông bỏ vướng mắc, lại hoặc là vĩnh viễn không thể buông bỏ, nhưng sẽ có một ngày như vậy, có một ngày đi đến một kết quả như vậy, lại chưa từng nghĩ, ngày này lại đến nhanh thế.Nhìn nước mắt của Ôn Nghi, nước mắt của cô lượn quanh, dùng khăn giấy lau nước mắt cho mẹ chồng, nghẹn ngào, “Mẹ, bố đều biết, đều biết….”Ân oán, xung đột, yêu hận, vướng mắc mấy